Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Vô Thần dẫn theo Âu Dương Thiên Thiên lên tầng trên, ở đây khách sạn đã chuẩn bị buffet sáng nên hai người được tự do lựa chọn thức ăn rồi mang đến chỗ ngồi của mình.

Âu Dương Thiên Thiên hào hứng lấy những đồ bản thân thích, bao gồm hải sản, thịt gà chiên, salad và một ít sushi, cho hết vào một dĩa, rồi đem về bàn của mình.

Âu Dương Vô Thần thấy đống thức ăn trong dĩa của cô, ấn đường anh cau lại, lên tiếng:

- Đây là những thứ mà em đã lấy sao?

Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, đáp:

- Đúng vậy, trông ngon phải không? Đều là những món tôi thích cả đấy.

Vừa nói, cô vừa cầm nĩa xiên vào một miếng thịt gà chiên, rồi đưa lên há miệng muốn ăn. Thế nhưng, đúng lúc đó, đột nhiên người đàn ông phía trước đột nhiên di chuyển, anh nhướn người bắt lấy tay của cô, ngăn hành động này lại.

Miệng đang há to bỗng đứng sựng lại giữa không trung, Âu Dương Thiên Thiên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Âu Dương Vô Thần. Không kịp để cô phản ứng lại, anh liền giật lấy chiếc nĩa trong tay cô, đồng thời cầm luôn dĩa đựng thức ăn trên bàn của Âu Dương Thiên Thiên.


"...."

Quách tờ hếch? Sao lại lấy đồ ăn của cô?

Âu Dương Thiên Thiên trợn tròn mắt trước hành động của người đàn ông, ngạc nhiên lên tiếng;

- Này, anh đang làm gì vậy? Trả lại dĩa cho tôi.

Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt đen láy, lắc đầu đáp:

- Không, em không được ăn những thứ này.

"...."

What? Cô vừa mới nghe cái gì cơ? Không được ăn? Excuse me?? Đùa nhau à?

Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, thắc mắc hỏi:

- Tại sao tôi không được ăn? Không phải anh dẫn tôi lên đây ăn sáng à? Sao bây giờ lại đổi ý không cho tôi ăn rồi?

Âu Dương Vô Thần mím môi, anh đặt dĩa của cô xuống bên cạnh, rồi cầm dĩa của mình lên, mang nó đến để trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, trả lời:

- Em ăn dĩa của tôi đi.

Âu Dương Thiên Thiên nghe thấy, cô theo bản năng cúi đầu nhìn xuống thứ mà người đàn ông vừa đưa tới. Trên dĩa có 2 quả trứng chiên, xúc xích và một ít salad rau củ.

"...."


Wtf? Cái méo gì đây? Thức ăn giảm cân à? Ăn cái này làm sao mà no được chứ?

Âu Dương Thiên Thiên ngước mặt lên nhìn người đàn ông, bất mãn nói:

- Không thích, tôi không ăn cái này đâu, tôi muốn ăn đồ tôi đã lấy, trả dĩa lại đây mau lên.

Dứt lời, cô liền vươn tay ra muốn đoạt lại dĩa của mình từ trong tay Âu Dương Vô Thần. Thế nhưng, dường như đã biết trước được điều đó, anh ngay lập tức cầm chiếc dĩa lên cao, đồng thời đưa ra xa Âu Dương Thiên Thiên, không cho cô với tới.

Anh mím môi, cương quyết nói:

- Những thứ này không thích hợp cho bữa sáng đâu, em đừng ăn. Nếu muốn ăn thì cứ dùng dĩa của tôi đi.

Âu Dương Thiên Thiên nhăn mặt, hỏi ngược lại:

- Cái gì mà hợp với không hợp chứ? Không phải đều là đồ ăn cả sao? Tôi thích cái nào thì sẽ ăn cái đó, tại sao anh lại muốn cấm hả?

Âu Dương Vô Thần lắc đầu, từ tốn đáp:

- Không được. Khoa học đã chứng minh bữa sáng cung cấp năng lượng cho cơ thể vào ngày mới sau một đêm dài nghỉ ngơi, nên em phải ăn những đồ chứa chất dinh dưỡng và có năng lượng cao để duy trì sức lực.


- Em nhìn dĩa của em đi, đồ sống để lẫn lộn với đồ chín, ăn như vậy rất dễ đau bụng có biết không? Hơn nữa, hải sản ăn buổi sáng không tốt cho cơ thể đâu, đồ nhiều dầu mỡ như thịt gà chiên này cũng không ổn,....v.v

Hàng loạt những lời nói của người đàn ông phát ra, khiến Âu Dương Thiên Thiên đơ người, có chút không nói nên lời: “….”

Anh ta đang giảng giải cái gì thế? Là chuyên gia dinh dưỡng hay sao mà nói chuyện khoa học với cô vậy?

- Vậy nên.... em không được ăn những thứ này. - Âu Dương Vô Thần nói câu cuối cùng.

Âu Dương Thiên Thiên lần này trực tiếp câm nín.

"...."

Má, nói cho cao siêu rồi chốt hạ lại là bảo cô không được ăn hả? Làm người gì kì cục vậy?

Lật bàn, cô không đón Giáng Sinh với người đàn ông này nữa!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận