Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Thiên Thiên nghe anh nói, cô chớp đôi mắt trong suốt, bất giác lên tiếng:

- Anh còn có chuyện gì sao?

Nhìn vào đôi mắt trong veo như đang muốn hỏi "Anh không đi chung với tôi sao? Anh đã nói anh sẽ đi cùng tôi mà" của Âu Dương Thiên Thiên, khóe miệng người đàn ông hơi câu lên, hạ giọng đáp:

- Tôi cần phải gọi một cuộc điện thoại, em lên phòng ba ngồi đợi trước đi, tôi sẽ lên sau ngay thôi.

Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, mím môi liếc nhìn hai cô gái kia một chút, rồi nhẹ gật đầu đáp:

- Được rồi.

Nói xong, liền lướt qua anh đi lên lầu. Âu Dương Vô Thần đứng nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi khuất hẳn, sau đó mới quay sang Âu Dương Na Na và Âu Dương Hạ Mạt, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người, lên tiếng:

- Để tôi thấy một lần nữa... các cô không tự biết thân phận như vậy, thì sẽ không đơn giản chỉ là cảnh cáo như hôm nay nữa đâu.

Lời nói của anh làm Âu Dương Na Na bất ngờ, cô nhíu mày hỏi:

- Anh hai, ý anh là gì chứ?


Âu Dương Vô Thần nhướn mày, lãnh đam nói:

- Ý trên mặt chữ, tự hiểu.

Dứt lời, anh liền quay đầu đi ra ngoài, không nán lại thêm giây phút nào nữa. Âu Dương Na Na tức đến mức nhảy cẫng lên, cô ta dậm chân, gọi lớn:

- Anh hai, anh hai!

Cô ta cứ tưởng rằng lời gọi của mình sẽ khiến Âu Dương Vô Thần dừng chân, thế nhưng không, người đàn ông vẫn bước đi mạnh mẽ không hề quay đầu lại.

Quá bất mãn trước hành động của anh, Âu Dương Na Na vung tay hất văng ly trà trên bàn, khiến nó rơi xuống đất tạo thành tiếng vỡ chói tai.

Âu Dương Hạ Mạt thấy vậy, liền đưa tay ra can ngăn:

- Chị, bình tĩnh một chút đi. Em nghĩ anh hai...

- Câm mồm! - Tiếng quát bất thình lình vang lên cắt ngang câu nói của cô ta, Âu Dương Na Na hét ngược lại người đang nói bên cạnh mình, rồi quay người tức giận đi vào bên trong.


Nhìn theo bóng lưng vừa hùng hổ vừa ngạo mạn của Âu Dương Na Na, nét mặt Âu Dương Hạ Mạt không biểu hiện gì quá nhiều, cô chớp ánh mắt nhàm chán, tựa như đã quá quen với những điều này, lên tiếng:

- Người đâu.

Sau tiếng gọi của cô, một nữ hầu ngay lập tức chạy vào, cúi đầu đáp:

- Tiểu thư, cô có gì dặn dò?

Âu Dương Hạ Mạt nhướn mày, hất cằm về phía những mảnh vỡ trên sàn, nói:

- Dọn dẹp chỗ này đi.

Người hầu nghe thấy, liền cúi đầu làm theo ngay. Âu Dương Hạ Mạt đứng đó, cô quay đầu nhìn về phía Âu Dương Vô Thần rời đi, ánh mắt hiện lên chút suy nghĩ.

========================

Âu Dương Thiên Thiên đi lên tầng trên, cô đến trước cửa phòng đầu tiên, cũng chính là thư phòng của Âu Dương Chấn Đông ở khu đại sảnh này. Thường ông ta có đến ba thư phòng trong khắp các khu ở Âu Dương gia, nhưng căn phòng này mới là nơi được sử dụng nhiều nhất, vậy nên nơi đây cũng được coi là thư phòng chính của ông ấy. Còn những chỗ khác chỉ là khu làm việc bình thường mà thôi.

Vươn tay chạm vào nắm cửa, Âu Dương Thiên Thiên muốn mở nó ra để đi vào trong, thế nhưng đúng lúc này, một tiếng nói liền vang lên:

- Con thật sự đã trở về rồi, Thiên Thiên.

Lời nói hiển nhiên làm động tác của cô gái ngừng lại, Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt bình tĩnh, cô chậm rãi xoay đầu nhìn sang bên cạnh, nơi phát ra tiếng nói quen thuộc.

Và dĩ nhiên, cô sớm đã đoán được người nói câu đó là ai. Còn có thể là kẻ nào nữa chứ? Người mẹ kế thân yêu của côl người mà cô không muốn gặp nhất..... Bạc Tuyết Cơ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận