Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Lời nói của Âu Dương Na Na ngay lập tức khiến Âu Dương Chấn Đông quay phắt qua, ông nhìn cô bằng đôi mắt giận dữ, quát lớn:

- Đừng nói bậy bạ, Thiên Thiên sẽ không làm như vậy.

Âu Dương Na Na rướn môi, không sợ hét ngược lại:

- Ba đừng có bênh cô ta nữa, hai người cùng ngã xuống cầu thang làm sao chỉ một mình mẹ bị thương nặng như vậy, còn cô ta thì không sao chứ? Chắc chắn cô ta đã đẩy mẹ con xuống, chắc chắn là cô ta đã làm.

Người đàn ông lắc đầu, nói:

- Thiên Thiên không có lí do để làm chuyện này, con bé chỉ mới vừa trở về thôi.

- Ai nói không có lí do để làm chuyện này chứ? Cô ta sớm đã không thuận mắt mẹ con rồi, không phải lần trước nghe tin mẹ có thai đã bỏ nhà đi tỏ ý chống đối hay sao? Lần này trở về còn làm mẹ sảy thai nữa, rõ ràng là ý đồ của cô ta rồi.

Âu Dương Na Na bất chấp lời phủ định của Âu Dương Chấn Đông, liên tục đưa ra những lời nói tấn công về phía Âu Dương Thiên Thiên, cô ta thậm chí còn dùng những lí luận vô căn cứ của mình để đổ hết tội lên đầu Âu Dương Thiên Thiên.


Cô ta dường như bỏ luôn vào đó cả sự tức giận và căm hận của mình, muốn dùng hết mọi thứ để vùi dập người khác.

Mặc dù đã bị lung lay nhưng Âu Dương Chấn Đông vẫn nghiêng về phía đứa con gái mình yêu thương nhất, cố gắng bác bỏ:

- Không phải... Thiên Thiên không phải người như vậy. Con bé dù có chán ghét ai đến mức nào cũng sẽ không làm điều tàn nhẫn như vậy đâu.

Âu Dương Na Na nghe thấy, cười hắt ra một hơi, cô ta nhướn mày, thầm nghĩ.

Hóa ra hình tượng của Âu Dương Thiên Thiên trong lòng Âu Dương Chấn Đông lại tốt đẹp như vậy. Nhưng mà, càng tốt đẹp, cô càng cảm thấy căm hận hơn, càng muốn hủy hoại cô ta hơn nữa.

Nghĩ nghĩ, Âu Dương Na Na liền bắt lấy tay của Âu Dương Hạ Mạt bên cạnh, kéo người cô ta lên trên, nói:

- Nếu như ba vẫn không tin thì hỏi Hạ Mạt đi, em ấy nói đã nhìn thấy Âu Dương Thiên Thiên đẩy mẹ xuống cầu thang đấy.


Âu Dương Hạ Mạt bị lôi lên trước, cô hơi cúi đầu tỏ vẻ ngập ngừng, thậm chí là có chút lúng túng và sợ sệt, giống như bản thân đã nhìn thấy thứ không nên thấy, nói thứ không nên nói vậy.

Âu Dương Chấn Đông bán tín bán nghi nhìn biểu hiện của cô ta, Âu Dương Hạ Mạt trong mắt ông là một đứa trẻ ngoan và hiền dịu, tính cách trong sáng, trung thực, ông cũng có vài phần tin tưởng cô con gái này.

Nghĩ vậy, Âu Dương Chấn Đông liền tiến lên một bước, ông nhìn Âu Dương Hạ Mạt, hỏi một cách cẩn trọng:

- Hạ Mạt, điều mà Na Na nói có đúng hay không? Con đã thấy Thiên Thiên đẩy Tuyết Cơ xuống cầu thang sao?

Âu Dương Hạ Mạt liếc ánh mắt sợ hãi, cô ta rụt rè nhìn Âu Dương Chấn Đông, rồi nhìn qua Âu Dương Na Na, ngập ngừng đáp:

- Con.... con....

Âu Dương Na Na thấy vậy, liền đặt tay lên vai cô ta, nói:

- Hạ Mạt, đừng sợ gì cả. Cứ nói hết những gì em thấy ra đi, em đã ở đó mà.

Nghe câu này của Âu Dương Na Na, Âu Dương Hạ Mạt mím môi, nuốt một ngụm nước bọt căng thẳng. Cô ta quay sang nhìn Âu Dương Chấn Đông, chậm rãi lên tiếng:

- Con không chắc lắm. Chỉ là.... con nghe tiếng la hét của mẹ, khi nhìn lên thì thấy..... thì thấy chị (Âu Dương Thiên Thiên) đẩy mẹ ngã từ phía sau, trong lúc hoảng loạn, mẹ đã nắm lấy áo chị ấy kéo xuống luôn. Vậy nên cả hai mới cùng ngã xuống cầu thang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận