Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Vô Thần giữ nguyên một tư thế ở bên cạnh Âu Dương Thiên Thiên, anh kêu người vào dọn dẹp mọi thứ rồi lui hết ra ngoài.

Nhìn khuôn mặt cô gái nằm tĩnh lặng, trong lòng anh lại lăn tăn suy nghĩ đến những lời cô nói lúc nãy.

Âu Dương Thiên Thiên nói.... cô ấy đơn thân độc mã chiến đấu. Anh không hiểu, có thể lúc trước là như vậy, nhưng mà bây giờ cô ấy rõ ràng đã có anh, tại sao vẫn còn nghĩ mình chỉ có một mình?

Chẳng lẽ Âu Dương Thiên Thiên không tin tưởng rằng anh sẽ bảo vệ cô ấy sao?

Sống trong một ngôi nhà mà người người đều tính toán mình, luôn ép bản thân phải mạnh mẽ kiên cường, nhưng tại sao em chưa bao giờ nói cho tôi biết? Chưa bao giờ kể khổ với tôi, cũng chưa bao giờ nhờ sự giúp đỡ của tôi.

Hay là... phải chăng tôi đã quá vô tâm khi không để ý đến những điều ấy? Tôi chỉ biết ép em, bắt em làm theo điều mà tôi muốn, chứ chưa bao giờ thật sự đi tìm hiểu cuộc sống của em.

Thiên Thiên, rốt cuộc tôi phải làm gì mới khiến em tin tưởng tôi, cam tâm tình nguyện dựa dẫm vào tôi một lần?

Âu Dương Vô Thần trầm ngâm một lúc lâu, anh vừa suy nghĩ vừa tự trách, một khoảng thời gian sau đó cứ liên tục vùi mặt vào bàn tay của cô gái.

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo một tiếng nói:

- Cậu chủ, là tôi, Elsa!

Âu Dương Vô Thần từ từ mở mắt ra, anh ngước mặt lên, lạnh nhạt hỏi:

- Có chuyện gì?

Người phụ nữ đứng bên ngoài nghe thấy, liền đáp:

- Có cuộc gọi từ tiểu thư Mã Nhược Anh, thưa cậu chủ, cô ấy muốn ngài trực tiếp nghe máy.

Ba chữ "Mã Nhược Anh" vang lên, mày Âu Dương Vô Thần bất giác nhíu chặt lại, anh im lặng tầm 10 giây mới trả lời:

- Mang vào đây.

Dứt lời, cửa phòng liền được mở ra, Elsa mang theo bộ đàm của mình đi vào, kính cẩn đưa cho người đàn ông, rồi đứng lùi về sau vài bước.

Âu Dương Vô Thần chớp mắt, lên tiếng:

- Cậu lại muốn nói gì?

Từ đầu dây bên kia ngay lập tức vang lên tiếng quen thuộc của một người phụ nữ:

- Âu Dương Vô Thần, cậu còn hỏi tôi muốn nói gì à? Tại sao cậu còn chưa đến điểm hẹn? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không vậy? Mọi người đã tập hợp đầy đủ rồi.

Âu Dương Vô Thần mím môi, lạnh nhạt đáp:

- Tôi đã nói tôi sẽ đến trễ. Các người cứ bàn bạc kế hoạch đi, tôi sẽ xem lại báo cáo sau.

Mã Nhược Anh nghe thấy, ngay lập tức quát lớn:

- Cậu đã trễ nửa ngày rồi, còn muốn trễ đến bao giờ nữa? Rốt cuộc thì cậu làm gì mà lại thông báo đột ngột như vậy chỉ bằng một cuộc điện thoại? Trước giờ cậu chưa bao giờ để lỡ thời gian làm nhiệm vụ, Vô Thần.

Người đàn ông liếc mắt nhìn cô gái nằm trên giường, nói:

- Tôi không nói là không đến, vậy nên cậu cứ làm nhiệm vụ của mình đi. Hiện tại tôi vẫn đang ở Trung Quốc, sẽ bay sang trễ, cậu chỉ cần biết vậy thôi.

Nói xong lời, Âu Dương Vô Thần liền tắt máy ngay, không để cho Mã Nhược Anh có cợ hội phản bác,

Elsa đứng đằng sau nhận lấy bộ đàm từ tay Âu Dương Vô Thần, cô không nghĩ đến Mã Nhược Anh lại trực tiếp kết nối với mình chỉ để nói chuyện với cậu chủ. Cô ấy không liên lạc qua điện thoại chính của cậu chủ sao? Không lẽ... ngài ấy tắt máy?

Vì sao chứ?

*Lên 5 chương bão trước nha, còn 5 chương chiều mai sẽ up đủ cho mọi người*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui