Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Thiên Thiên đi ra khỏi sở cảnh sát, cô đứng nhìn bầu trời đêm bên ngoài, ánh mắt có chút suy tư. Rồi từ cơ thể đột nhiên truyền đến cảm giác lạ, hai chân Âu Dương Thiên Thiên vô lực ngã khụy xuống đất.

Đúng lúc Ái Tử Lạp vừa đi mở cửa đi ra, thấy cô như vậy liền chạy đến đỡ, lo lắng hỏi:

- Nhị tiểu thư, cô không sao chứ?

Âu Dương Thiên Thiên bám vào cánh tay người phụ nữ đứng thẳng, cô nuốt một ngụm nước bọt, lắc đầu đáp:

- Tôi không sao. Chỉ là ngồi lâu có chút tê chân mà thôi.

Ái Tử Lạp nhíu mày, cô nhìn xuống cánh tay Âu Dương Thiên Thiên run run, bây giờ mới hiểu ra là có chuyện gì, liền dìu cô đi đến cạnh xe mình, cẩn thận đặt vào ghế phụ.

Lên xe nhanh chóng lái đi, người phụ nữ lấy từ trong hộc ra một viên kẹo bạc, đưa cho Âu Dương Thiên Thiên, nói:

- Ăn nó đi, cô sẽ thấy đỡ hơn.

Nhận lấy ý tốt từ Ái Tử Lạp, cô gái mở vỏ kẹo ra, liền phát hiện đó là một viên socola. Không ngần ngại bỏ vào miệng, Âu Dương Thiên Thiên chậm rãi nhấp nháp hương vị ngọt ngào mà nó mang lại.


Sau vài giây, cô mới bình ổn lại một chút, lên tiếng:

- Cảm ơn cô vì mọi chuyện, hôm nay cô đã giúp tôi nhiều.

Ái Tử Lạp nhướn mày, không nhanh không chậm đáp:

- Không có gì, là nhiệm vụ của tôi.

Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, cô mím môi, nói:

- Tôi có thể hỏi cô vài câu hay không?

Ái Tử Lạp liếc mắt nhìn cô, gật đầu. Nhận được sự đồng ý, Âu Dương Thiên Thiên mới dám lên tiếng:

- Cô.... làm sao biết chuyện cái tên giả của tôi vậy? Và còn hình như đã chuẩn bị sẵn hết những bằng chứng để chống lại lời buộc tội của cảnh sát nữa?

Ái Tử Lạp nhếch môi, chậm rãi trả lời:

- À, cái đó tôi nghe từ Anna mà thôi. Cô đem theo điện thoại trong túi áo đúng chứ? Nó đã được cài chip theo dõi rồi, trên đường tôi đến sở cảnh sát, là Anna đã kết nối nó cho tôi, nên tôi nghe được hết những lời cô nói với Tần Cảnh Hàm, vì vậy mới chuẩn bị được tài liệu giả để đối phó.

Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt kinh ngạc, không thể nào nghĩ đến được chuyện này. Đám người đó từ khi nào gắn chip vào điện thoại của cô vậy? Họ rốt cuộc theo dõi cô bao lâu rồi?

Đảo mắt một chút, Âu Dương Thiên Thiên lại hỏi:

- Còn một chuyện nữa, cô.... hình như quen biết cảnh sát Tần phải không? Tôi thấy cô và anh ta nói chuyện như những người bạn cũ đã hiểu nhau lâu năm vậy.

Câu hỏi này khiến Ái Tử Lạp hơi khựng lại vài giây, nhưng rồi cô cũng mỉm cười trả lời:

- Không phải bạn cũ đâu, tôi với anh ta, đã từng là đồng đội của nhau. Nhưng.... vì một số lí do nên không đứng cùng chiến tuyến nữa.

Đúng vậy, từng là đồng đội, từng kề vai sát cánh, nhưng cuối cùng lại đứng ở hai nơi đối đầu nhau. Tần Cảnh Hàm là đội trưởng đội hình sự, còn cô.... là người đã bỏ anh ta.... để về nơi của Âu Dương Vô Thần....


========================

Xe dừng lại trước cổng nhà Âu Dương Vô Thần, Âu Dương Thiên Thiên bước xuống xe, cô quay người nhìn Ái Tử Lạp, cúi đầu chào rồi đi vào trong.

Thế nhưng đúng lúc đó, người phụ nữ liền lên tiếng gọi cô lại, nói một câu:

- Nhị tiểu thư, tôi biết cô đang sợ, không có mấy ai đủ dũng cảm để bình tĩnh khi lần đầu bị bắt vào sở cảnh sát cả, cô đã làm rất tốt rồi. Nhưng mà.... hãy dũng cảm hơn nữa, muốn nói thì hãy nói ra, muốn khóc thì hãy khóc, tôi không hi vọng cô sẽ ôm nỗi sợ hãi đó một mình.

Âu Dương Thiên Thiên nghe lời của người phụ nữ, trong tâm có chút cảm động. Hóa ra cô ấy nhìn ra được cô đã sợ hãi.

Cũng đúng thôi... cô ấy là người tài giỏi mà, sao có thể không nhìn ra được chứ. Cô thật sự đã run rẩy khi sợ bị phát hiện ra mọi chuyện, cô không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, nhưng cô vẫn diễn nó thật sâu như một thói quen trước ống kính, chôn vùi thứ cảm xúc sợ hãi chiếm lấy tâm trí.

Nhưng thật may, mọi thứ đã kết thúc rồi, nếu không....

Âu Dương Thiên Thiên cúi đầu chào Ái Tử Lạp, rồi xoay người đi vào trong nhà. Kỳ Ân và đám Elsa vừa nhìn thấy bóng dáng của cô, ngay lập tức chạy đến, nói:

- Nhị tiểu thư, cô không sao chứ? Có bị thương chỗ nào hay không? Đám cảnh sát đó có làm gì cô không?

Một loạt những câu hỏi dồn dập tới khiến Âu Dương Thiên Thiên không biết phải trả lời thế nào, cô chỉ lắc đầu đáp:

- Tôi không sao, tôi muốn lên phòng nghỉ ngơi một chút, mọi người đừng làm phiền đến tôi nhé.


Nói rồi, Âu Dương Thiên Thiên buông tay đám người ra, lặng lẽ đi lên cầu thang. Kỳ Ân nhìn theo bóng dáng cô lo lắng, cô quay qua dặn Lily:

- Pha cho Nhị tiểu thư một ly sữa ấm.

Cô gái nghe thấy, lập tức gật đầu chạy đi.

Vài phút sau, Lily ra ngoài với ly sữa trên tay, đưa cho Kỳ Ân. Cầm lấy nó, người phụ nữ liền muốn đi lên lầu. Thế nhưng, đúng lúc này, một thứ âm thanh quen thuộc liền truyền tới.

"Cộp cộp" - Tiếng chạm đế của chiếc giày da sáng bóng vang lên trong không trung, phá tan những thứ âm thanh tạp nham khác.

Elsa, Lily, Eira và Kỳ Ân đều nghe thấy được, bọn họ cùng lúc quay đầu lại nhìn, từ trong bóng tối của màn đên phủ kín bầu trời, họ nhìn thấy một hình bóng cao lớn bước vào từ cửa chính biệt thự Âu Dương.

Giây phút người đàn ông xuất hiện, ly sữa trên tay Kỳ Ân.... đã rơi xuống đất.

"Choang"......

*Bão lại tới nè, 5 chương còn lại chiều mai có tiếp nhé*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận