Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Chấn Đông nghe những lời người phụ nữ nói, ông không kiềm chế được sự tức giận mà trực tiếp đánh bà ta. Buông thỏng cánh tay xuống, ông lên tiếng:

- Năm đó là tôi tự nguyện làm như vậy, không liên quan gì đến Nhược Vũ cả. Hơn nữa, Bạc Tuyết Cơ, tôi cũng đã nói với bà rồi, dù không có sự xuất hiện của cô ấy thì tôi cũng sẽ không cưới bà. Bà vĩnh viễn không thể làm Âu Dương phu nhân được.

Bạc Tuyết Cơ cắn răng, nuốt những giọt nước mắt vào trong, bà ta dường như không để tâm đến cảm giác đau rát trên khuôn mặt, nói:

- Âu Dương Chấn Đông, ông chấp nhận cưới một người phụ nữ không yêu mình, chấp nhận cả đứa con không rõ nguồn gốc trong bụng cô ta, cũng chấp nhận việc bao che cho Đường Nhược Vũ trước tất cả những người trên thế giới, giữ lấy trong sạch cho cô ta. Nhưng ông lại không muốn tôi, người đã yêu ông hai mươi mấy năm qua, thậm chí còn không muốn thừa nhận hai đứa con gái ruột thịt của mình ư?

- Sao ông có thể tàn nhẫn như vậy? Hạ Mạt và Na Na mới là con ruột của ông cơ mà? Hai đứa nó mới xứng đáng nhận được tình yêu thương của ông hơn Âu Dương Thiên Thiên mà.

Những giọt nước mắt trải dài trên má Bạc Tuyết Cơ, bà ta đau đớn nhưng không ngừng lại mà vẫn tiếp tục:


- Ông nói tôi có lỗi với Đường Nhược Vũ. Đúng... tôi có lỗi vì đã ngủ với ông, có lỗi vì đã lên giường với người có vợ. Nhưng cũng chỉ một lần duy nhất đó, còn cô ta? Cô ta đã có lỗi với tôi bao nhiêu lần? Mang tiếng là bạn thân, cô ta biết rõ tôi thích ông nhưng vẫn bắt ông cưới cô ta? Đó là bạn sao?

- Con gái của cô ta mặc dù không có dòng máu Âu Dương gia nhưng vẫn được sống ngày ngày sung sướng với thân phận Nhị tiểu thư xa xỉ, còn con gái của tôi thì bị chế giễu và khinh thường sao? Đó cũng là bạn ư? Không có... tôi không có người bạn nào xấu xa như cô ta cả.

- Đường Nhược Vũ đã hại tôi ra nông nỗi như bây giờ, và con gái của cô ta cũng đang làm điều tương tự vậy, ông muốn tôi nhận nhịn tiếp sao? Âu Dương Chấn Đông, ông thấy tôi bị như vậy là đáng lắm à?

Âu Dương Chấn Đông lắc đầu, lên tiếng:

- Tôi đã nói là tôi tự nguyện...

- Đừng có đem lí do tự nguyện ra để bao che cho cô ta nữa. Nếu ông thực sự tự nguyện cưới Đường Nhược Vũ thì tại sao khi cô ta chết ông không hề quan tâm đến Âu Dương Thiên Thiên nữa chứ? - Bạc Tuyết Cơ hét lên thật điên dại, bà ta nhướn người về phía trước, mở to đôi mắt ngập nước, không sợ hãi phản bác.

Âu Dương Chấn Đông nghiến răng nhìn Bạc Tuyết Cơ, ông siết chặt tay, đáp:

- Đó là vì tôi chưa thể chấp nhận được việc Nhược Vũ đã chết, chứ không phải tôi không quan tâm Thiên Thiên. Tôi luôn tự trách mình đã không thể bảo vệ cô ấy như lời hứa, nên mới không biết đối diện như thế nào với đứa con gái ngày ngày cũng bám lấy chân tôi hỏi mẹ đi đâu rồi. Tôi chưa bao giờ ngừng yêu thương Thiên Thiên.

Người đàn ông vừa nói xong, nét mặt Bạc Tuyết Cơ chợt thay đổi. Bà ta ngồi bệt lại xuống giường, ánh mắt đau đớn nói:


- Chỉ vì vậy thôi sao? Thì ra ông chưa bao giờ ghét đứa bé đó, thì ra ông chưa bao giờ...

Dừng một chút, Bạc Tuyết Cơ lắc đầu, có chút trống rỗng lên tiếng:

- Âu Dương Chấn Đông, bao nhiêu năm rồi, tôi vẫn không thể hiểu nổi. Tại vì sao Âu Dương Thiên Thiên không phải con ruột của ông, nhưng ông vẫn yêu thương nó nhiều đến vậy?

Âu Dương Chấn Đông liếc ánh mắt sắc bén nhìn Bạc Tuyết Cơ, dù không còn những tia đỏ như lúc nãy nữa nhưng đôi mắt của ông vẫn rất kiên quyết và dữ dội:

- Bởi vì Thiên Thiên là thứ duy nhất mà Nhược Vũ để lại cho tôi. Con bé làm tôi cảm nhận cô ấy luôn ở nơi đây, bên cạnh tôi.....

Nói tới đây, Bạc Tuyết Cơ không còn lời gì nữa, bà ta rũ đôi mắt đau buồn, không lên tiếng.

Âu Dương Chấn Đông hít vào một hơi sâu, lên tiếng:


- Đây là lần cuối cùng tôi nói về chuyện này, đừng bao giờ nhắc đến thêm lần nào nữa. Thiên Thiên vẫn mãi là cháu của Âu Dương gia, là con của tôi. Chừng nào Âu Dương Chấn Đông tôi còn tồn tại, thì luôn là như vậy.

- Tôi cảnh cáo bà đừng tổn hại đến con bé, nếu không.... tình nghĩa mười lăm năm qua của chúng ta cũng không ngăn cản được tôi đâu. Đừng cho tôi lí do để đuổi bà khỏi đây.

Dứt lời, người đàn ông liền quay đầu, đi ra ngoài. Khi bước đến trước cửa, ông đột nhiên dừng chân, nói thêm một câu nữa:

- Muốn Na Na và Hạ Mạt sống yên ổn nốt phần đời còn lại trong cái vỏ bọc của Âu Dương gia, thì bà cũng hãy chôn vùi sự thật về Thiên Thiên đi. Nếu có ai đó biết được chuyện này... thì đừng lí do gì cả, tôi sẽ trực tiếp làm điều bà không muốn nhất.

*Nói phụ nữ tuyệt tình, vậy thì phải xem lại, một người đàn ông khi yêu một người phụ nữ thật lòng còn có thể tuyệt tình hơn thế nào nữa*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận