Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Đêm hôm đó, ở rất nhiều nơi và có rất nhiều người đã xảy ra những chuyện không thể lường trước được. Không chỉ đám người Kỳ Ân ở Âu Dương gia bất ngờ về sự xuất hiện của Âu Dương Vô Thần, mà đến Mã Nhược Anh và Vivian cũng có những câu hỏi không thể trả lời.

Thế nhưng, bên cạnh những chuyện đó, vẫn có một người với một câu chuyện khác.

Chiếc trực thăng đứng bay trên bầu trời đêm, thả xuống một đoạn dây dài. Cô gái phía dưới đưa tay lên cầm lấy nó, quấn một vòng quay cổ tay mình, sau đó liền được kéo lên trên.

Vừa mới mở cửa bước vào, một giọng nam đã vang lên:

- Sherry, cô không hay trễ thế này.

Ái Tử Lạp nở nụ cười mỉm, đáp:

- Xin lỗi, nó lâu hơn tôi tưởng. Cảm ơn anh đã giúp vụ tài liệu nhé, Lữ Uyển Thành.

Người đàn ông liếc mắt nhìn cô, hỏi:


- Không có gì, tôi còn phải xin lỗi vì đã đánh thức cô dậy giữa đêm như thế này mà. Cảm ơn đã giúp đỡ.

Ái Tử Lạp ngồi xuống ghế, nhướn môi trả lời:

- Không cần nói vậy đâu, công việc cả thôi mà. Dù sao thì, hôm nay cũng không phải tôi không hài lòng.

Quyết định về Trung Quốc trong đêm có lẽ đúng, bởi vì.... cô đã gặp được người mà cô muốn gặp nhất rồi.

Lữ Uyển Thành chớp chớp mắt, đột nhiên sáp lại gần người cô gái, mắt sáng rực lên tiếng:

- Được rồi, bỏ qua chuyện đó đi, nói tôi nghe xem, Nhị tiểu thư là người như thế nào vậy? Gặp ngoài đời chắc đẹp hơn trong hình nhiều nhỉ? Tôi từng hâm mộ mẹ của cô ấy lắm đấy.

Ái Tử Lạp đảo mắt, nghĩ đến hình ảnh Âu Dương Thiên Thiên ở sở cảnh sát, bị còng tay mà vẫn toát ra khí chất ngời ngời, vừa điềm tĩnh vừa lạnh lùng, cô bật cười, đáp:

- Rất xinh đẹp.... và cũng rất xứng đáng làm bà Boss của chúng ta.

Dứt lời, cô cúi xuống nhìn đồng hồ của mình, vươn tay viết một vài kí tự, sau đó gửi đi.

Trực thăng bay ra khỏi địa phận của nhà Âu Dương Vô Thần, ẩn nấp chính mình thật sâu trong màn đêm, rồi âm thầm vỗ cánh rời đi.

Ở một nơi khác nữa,

Anna nhận được tin nhắn xác nhận hoàn thành của Ái Tử Lạp, cô buông tai nghe xuống, dựa đầu ra sau ghế kêu lên:


- A, cái đầu của tôi, căng thẳng chết mất. May mà mọi thứ đều ổn, không thì cái mạng nhỏ này tiêu tùng chắc rồi.

Nghe thấy cô than thở, Tiểu Bạch không nhịn được chế giễu:

- Có cần làm quá như vậy không?

Anna vặn cổ một vòng, nhăn mặt đáp:

- Cậu thì làm sao mà biết được khi không có tính mạng mỏng như tôi chứ? Cậu chủ đáng sợ lắm, nếu để ngài ấy nổi giận, thì đám Kỳ Ân và tôi sẽ không hẹn mà cùng lúc bay đầu cả đấy.

Tiểu Bạch nghe xong, thở dài một hơi nói:

- Được rồi, cô mệt thì đi nghỉ đi, tôi cũng cần phải dưỡng "bộ máy" của mình, hoạt động nhiều đến mức sắp cháy luôn rồi đây.

Anna cười mỉm quyến rũ, cô chống tay đứng dậy, cầm lấy ly nước trên bàn, trả lời:

- Đợi mãi câu nói này đấy. Nghỉ ngơi tốt nhé, Tiểu Bạch!


Dứt lời, Anna liền xoay người, đi về phía giường của mình nằm cách đó không xa. Đúng lúc này, đột nhiên lại có tiếng máy móc vang lên:

- À nhưng mà, còn cái này thì sao? Cô điều tra xong rồi mà không định làm gì cả à?

Anna quay đầu nhìn lại, phía màn hình đang hiện lên biểu đồ âm thanh đoạn đối thoại của Âu Dương Hạ Mạt và Đường Gia Ưng, còn có một tập tài liệu dày cộm của hai người đó trên bàn nữa.

Đưa ly trên tay lên hớp một ngụm, cô nhướn mày nói:

- Tạm thời cứ để đó đã. Đợi qua đợt nhiệm vụ này, cậu chủ sẽ ra lệnh giải quyết hết thôi. Đến lúc đó.... tôi sẽ thay bộ phận mới cho cậu để chơi chết hai kẻ đấy.

Nhếch môi cười đầy ẩn ý, Anna xoay người đi ra ngoài, cô tùy tiện ném ly nước vào một góc, thả người nằm ườn lên giường.

Ở bàn làm việc, con chuột tự động di chuyển, sao lưu mọi thứ vào bộ nhớ, rồi "Phụt", nguồn điện bỗng bị ngắt, màn hình trở nên tối đen, xung quanh.... tất cả đều im lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận