Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Vivian nói xong, cô chợt nhớ ra cái gì đó, đột nhiên túm lấy cổ áo Âu Dương Vô Thần, nhướn người lên nói vào tai anh ta một câu gì đó.

Âu Dương Thiên Thiên đứng bên cạnh hơi sững ra, cô mở to mắt nhìn hai người, cứng đờ không lên tiếng.

Cái gì đây? Hình như... có chút tự nhiên quá phải không? Bình thường hai người này cũng làm mấy hành động đụng chạm tự nhiên đến vậy sao?

Âu Dương Thiên Thiên đứng im như phỗng, cô liếc khóe mắt nhìn biểu hiện của Âu Dương Vô Thần, tò mò xem anh ta sẽ có biểu cảm như thế nào.

Nhưng mà....

"...."

Tại sao lại không thể hiện cái gì vậy? Mặt bình thường thế kia luôn???

Âu Dương Vô Thần ban đầu quả thật không thoải mái vì hành động của Vivian, nên có chút nhíu mày, muốn đẩy cô ấy ra, thế nhưng sau khi nghe câu nói của Vivian, thì anh không làm vậy nữa, im lặng lắng nghe tiếp.

Âu Dương Thiên Thiên đầu ba dấu hỏi đứng một bên. Nhìn cảnh này, trong lồng ngực cô đột nhiên cảm thấy khó chịu. Cái cảm giác.... thật sự ba chấm...

Sao Âu Dương Vô Thần lại không phản ứng? Anh ta làm cái gì vậy? Như thế thân mật quá rồi không phải sao?

Làm vậy không sợ người ngoài nhìn vào nói này nói nọ à? Đang ở nước ngoài mà, đang ở ngoài đường nữa này. Tại sao lại không đẩy ra?

Đẩy cô ấy ra đi cái tên mê gái này!

Ngứa mắt quá!!!


Âu Dương Thiên Thiên chửi thầm xong một loạt, cô đột nhiên khựng ra một chút, ngẩn người thắc mắc.

Khoan đã, tại sao cô lại chửi anh ta? Tại sao cô lại tức giận chứ? Tại sao lại cảm thấy hai người này ngứa mắt? Tại sao? Tại sao?

Không lẽ... cô để ý chuyện này ư?

Ý nghĩ vừa lướt qua, Âu Dương Thiên Thiên liền thở hắt ra một hơi, cô xoay mặt qua, đưa tay lên vuốt ngực mình, lẩm bẩm:

- Không phải không phải, là do mình nghĩ nhiều quá rồi Thiên Thiên, làm sao mà mình lại để ý chuyện anh ta thân mật với người phụ nữ khác chứ? Đúng không?

- Họ là bạn, là đồng đội thôi!

Tự an ủi chính lí trí của mình, Âu Dương Thiên Thiên không biết Âu Dương Vô Thần và Vivian đã nói chuyện xong. Cả hai chợt nhìn sang cô đang quay lưng lại với bọn họ, lên tiếng hỏi:

- Thiên Thiên, em làm gì vậy?

Âu Dương Thiên Thiên nghe tiếng Vivian gọi mình, cô giật mình, chớp chớp mắt vài giây rồi quay lại nhìn cô ta, đột nhiên ho khan vài tiếng, đáp:

- Khụ.... khụ... không có gì ạ, em chỉ cảm thấy hơi nóng thôi.

Vivian và Âu Dương Vô Thần: "...."

Nóng gì chứ? Ở đây đang là mùa đông mà? Ban ngày khá là lạnh luôn đấy!

Vivian nghiêng đầu nhìn cô, nói:


- Vậy sao, chắc do em chưa quen nhiệt độ ở Ý đấy, mùa đông ở đất nước này cũng lạnh lắm, nhưng không lạnh bằng Trung Quốc, em mang nhiều áo thế nên mới nóng, một lát nữa vào phòng thì tháo bớt ra nhé.

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, trả lời:

- Vâng.

Vivian thấy thế liền gật đầu, chỉ tay về phía cửa khách sạn lên tiếng:

- Được rồi, mau vào trong nhận phòng thôi.

Nói rồi, cô ấy liền quay đầu đi trước.

Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt nhìn sang Âu Dương Vô Thần, cô vẫn không kìm nổi sự tò mò, liền nhích người đến gần anh, hỏi nhỏ:

- Này, lúc nãy anh với Vivian nói cái gì vậy?

Âu Dương Vô Thần liếc mắt nhìn cô, nhếch môi hỏi ngược lại:

- Sao? Tôi nói chuyện với Vivian, em để ý à?

"...."

Cái tên tự kỉ này!

Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, chu môi đáp:

- Không có, tôi chỉ tò mò mà thôi. Anh không nói thì tôi đi vào đây.

Dứt lời, Âu Dương Thiên Thiên giả vờ tiến lên vài bước, kết quả chưa đi được bao xa thì đã bị người đàn ông phía sau kéo lại.

Nội tâm Âu Dương Thiên Thiên lúc này: Ahihi, biết ngay mà!

*Cầu phiếu nè, ahihi*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận