Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Thiên Thiên không ngần ngại cầm lấy thẻ phòng từ tay Mã Nhược Anh, cô liếc người đàn ông bên cạnh, nói với giọng chế giễu:

- Đúng rồi chị, em với anh hai ở nhà thường ngủ riêng, đâu có chung phòng đâu.

Âu Dương Vô Thần nhìn sang cô, có chút bất đắc dĩ đáp:

- Em.....

- Tôi cái gì mà tôi, tên lừa đảo, biến thái như anh nên ở một mình đúng rồi, ý kiến gì chứ. Cầm lấy thẻ phòng đi. - Trực tiếp cắt ngang lời của người đàn ông, Âu Dương Thiên Thiên giật lấy thẻ phòng từ tay Mã Nhược Anh rồi ném vào người Âu Dương Vô Thần.

Âu Dương Vô Thần không cãi lại được, mím môi nhìn cô không phục.

Cô gái này.... nhất định là trả thù vụ của anh lúc nãy.

Mã Nhược Anh thấy hai người như vậy, chủ động lùi về sau vài bước, im lặng đứng bên cạnh Vivian.

Nghiêng đầu qua, Vivian hỏi nhỏ:

- Đã có chuyện gì xảy ra với hai người đó vậy?

Mã Nhược Anh âm thầm lắc đầu, hạ giọng đáp:

- Không biết, không đoán ra được.

Vivian cũng lắc đầu theo, nhướn mày trả lời:

- Tôi cũng không biết, không đoán ra được luôn.


"...."

Âu Dương Thiên Thiên bặm môi nhìn Âu Dương Vô Thần đầy thách thức, được dịp cho anh ta một bài học, cô tội gì mà không làm chứ?

Cho chừa cái tật hay trêu chọc cô đi!

Đúng lúc này, đột nhiên có hai bóng hình đi tới, một người đàn ông ôm một người phụ nữ bước vào hỏi nữ lễ tân:

- Hello, we want to book a room.

( Xin chào, chúng tôi muốn đặt một phòng khách sạn)

Người nhân viên kia nghe thấy, liền lướt mắt nhìn màn hình máy tính, sau đó đáp:

- Sorry, our hotel is out of room.

( Xin lỗi, khách sạn của chúng tôi đã hết phòng rồi)

Người đàn ông mở to mắt kinh ngạc, hỏi tiếp:

- Really? Is there no room left?

( Thật sao? Không còn phòng nào trống cả sao?)

Nữ lễ tân gật đầu, thành thật trả lời:

- Yes, the last two rooms have been given to these two guests.


( Đúng vậy, hai căn phòng cuối cùng đã được đưa cho hai vị khách này rồi)

Vừa nói người nhân viên vừa chỉ tay về phía Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần.

Người đàn ông cũng nhìn qua, nhăn mặt đau khổ nói:

- How now, my wife is pregnant, we took a taxi to get here, now I don't have to go somewhere else?

( Làm thế nào bây giờ, vợ tôi đang mang thai, chúng tôi bắt taxi để đến đây, bây giờ không lẽ tôi phải đi nơi khác?)

Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, cô nhìn sang người phụ nữ với chiếc bụng căng lên, nghĩ nghĩ một chút, cô liền tiến về phía trước, nói:

- We have two rooms. If you don't mind, you can use my room.

( Chúng tôi có hai phòng. Nếu bạn không phiền, bạn có thể sử dụng phòng của tôi)

Vừa dứt lời, đột nhiên Âu Dương Vô Thần đứng phía sau kéo người cô gái lại, hỏi:

- Em làm gì vậy?

Âu Dương Thiên Thiên quay đầu nhìn anh, nói:

- Còn làm gì nữa, anh không thấy người phụ nữ kia đang có thai sao? Bắt cô ấy đi một nơi khác sẽ mệt lắm.

Âu Dương Vô Thần nhướn mày, đáp:

- Vậy nếu em đưa thẻ phòng cho họ, thì tức là hai chúng ta sẽ ở chung đấy. Anh đương nhiên không có ý kiến gì về việc này đâu.

Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, liền lên tiếng:

- Ai bảo là tôi đưa phòng tôi chứ? Người đưa thẻ phòng là anh đấy.

Người đàn ông vừa mới hào hứng khi nghe sẽ được ở chung phòng: "....."

What? Anh mới nghe cái gì cơ?

*Vẫn còn 2 chương, tối lên nha.*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận