Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Vô Thần tháo áo khoác ra vắt lên chiếc ghế gần đó, anh tiến đến trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, quỳ xuống nhìn cô, lên tiếng:

- Chúng tôi bắt đầu đi làm nhiệm vụ vào tối nay, nên sẽ không ăn tối cùng em được.

Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên thay đổi sau lời của người đàn ông, cô mím môi, hỏi:

- Anh cũng đi sao?

Âu Dương Vô Thần gật đầu, đáp:

- Ừm, nhưng em không cần phải đi. Ở nơi này chơi một chút, Kỳ Ân và Elsa sẽ ở cùng với em.

Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, lại hỏi tiếp:

- Vậy... khi nào thì anh trở về?

Người đàn ông mím môi, lưỡng lự vài giây rồi mới trả lời:

- Tầm vài ngày, tùy vào tình hình. Vậy nên... em ở lại đây hãy thật ngoan nhé.

Vừa nói, Âu Dương Vô Thần đưa tay lên xoa đầu cô gái nhỏ, anh vuốt ve mái tóc Âu Dương Thiên Thiên, nhẹ nhàng và dịu dàng.


Âu Dương Thiên Thiên mím môi, nói:

- Tôi biết rồi, anh nhớ cẩn thận, sớm làm xong nhiệm vụ rồi trở về.

Âu Dương Vô Thần nghe xong, nhếch môi cười sủng nịnh, anh nhướn người về phía trước, đặt lên trán Âu Dương Thiên Thiên một nụ hôn.

Lúc này, một bóng người đứng lấp ló bên ngoài, nhìn thấy chuyện mà Âu Dương Vô Thần làm, ánh mắt cô gái đó lạnh tanh, miệng hơi hé mở, lẩm bẩm:

- Buồn nôn thật.

Nói rồi, cô gái quay đầu rời đi.....

========================

Tối hôm đó, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, đám người Âu Dương Vô Thần liền lên trực thăng đi khỏi.

Âu Dương Thiên Thiên đứng dưới sân, ngẩng đầu nhìn bọn họ bay lên cao, rồi hút dần vào trong màn đêm. Mái tóc cô tung bay trong gió, ánh mắt chứa đựng sự để tâm vô hạn.

Âu Dương Vô Thần.... mau quay về nhé. Tôi chờ anh!

Elsa cũng đứng nhìn một hồi lâu, nhưng nhanh chóng quay lại với công việc của mình, cô phân bố người canh gác đêm ở các tầng và sân sau vườn nhà, đảm bảo an toàn tuyệt đối.


Kỳ Ân đi từ bên trong ra ngoài, cầm theo một chiếc áo lông, cẩn thận khoác lên vai Âu Dương Thiên Thiên. Thấy cô gái quay đầu lại, cô liền lên tiếng:

- Chúng ta vào nhà thôi Nhị tiểu thư, bên ngoài này lạnh lắm.

Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, rồi xoay người đi theo Kỳ Ân.

Dẫn cô lên đến căn phòng của mình, Kỳ Ân còn chu đáo gọi người hầu mang sữa ấm cho Âu Dương Thiên Thiên, sau đó cô cẩn thận đi kiểm tra một lượt xung quanh lần nữa.

Âu Dương Thiên Thiên ngồi trên ghế, cô cởi áo khoác ra, nhìn người phụ nữ hỏi:

- Chị Kỳ Ân, nhiệm vụ của Âu Dương Vô Thần, thường có gặp nhiều khó khăn không? Anh ta sẽ không sao chứ?

Người phụ nữ cười mỉm, đáp:

- Nhiệm vụ thì cũng có mức độ khó dễ, tùy theo tình hình thực tế và khả năng của kẻ thù thôi. Nhưng cô yên tâm Nhị tiểu thư, cậu chủ và nhóm của cậu ấy rất tài giỏi, năng lực cá nhân của họ cực kì tốt, phối hợp cùng nhau cũng rất ăn ý, nên sẽ vượt qua nhiệm vụ này dễ dàng thôi.

Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, gật đầu không trả lời. Cô rũ mắt, nói:

- Tôi muốn đi ngủ, chị ra ngoài được rồi.

Kỳ Ân mím môi, nhìn cô gái vài giây nhưng không lên tiếng, cuối cùng im lặng lui ra khỏi phòng,

Đóng cửa lại, Elsa đã đứng canh trước cửa, thấy cô, liền hỏi:

- Nhị tiểu thư thế nào? Cô ấy ổn chứ?

Kỳ Ân quay người lại đứng bên cạnh Elsa, thở dài đáp:

- Vẫn vậy thôi, có gì là không ổn chứ. Chỉ là... tôi đột nhiên cảm thấy có lỗi... khi đã nói dối cô ấy mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận