Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Thiên Thiên đỡ người Elena dậy, cô choàng một tay cô ta qua vai mình, chống đỡ phần lớn trọng lượng thân thể, rồi cẩn thận dìu vào bên trong.

Sau khi sắp xếp người xem xét vết thương của cô ta, Âu Dương Thiên Thiên mới tiến lại chỗ đám người đang vây quanh Âu Dương Vô Thần.

Len lỏi đứng vào bên trong, cô bắt lấy tay một người hầu, lên tiếng hỏi:

- Âu Dương Vô Thần sao rồi? Vết thương của anh ấy có nặng không?

Người phụ nữ đó quay đầu sang nhìn cô, không đáp lại, ánh mắt chậm rãi hướng về phía người đàn ông đang nằm trên giường.

Âu Dương Thiên Thiên dời tầm mắt nhìn theo, liền thấy Elsa và Kỳ Ân đang dùng kéo cắt bỏ dây đeo trên người Âu Dương Vô Thần ra, rút súng và toàn bộ những vật nặng khác.

Buông thỏng tay, cô bước đến gần người đàn ông, nhìn thân thể bất động của anh ta, Âu Dương Thiên Thiên mím môi, đưa tay lên chậm rãi mở từng cúc áo sơ mi.

Vạch lớp vải mỏng manh đã dính đầy máu ra hai bên, Âu Dương Thiên Thiên hoảng hốt khi thấy eo và hai vai của Âu Dương Vô Thần đã ghim sâu vào hai viên đạn.


Kỳ Ân và Elsa thấy vậy, hành động trên tay họ vô thức dừng lại, nhìn không chớp mắt. Hô hấp Âu Dương Thiên Thiên bắt đầu rối loạn, cô giật lấy chiếc kéo từ tay Elsa, rồi đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới một lượt.

Chân phải có một phần bị dính máu, vải quần dính cả vào da, Âu Dương Thiên Thiên liếc một đường kéo, cắt phăng phần vải đó, ngay lập tức lại hiện ra thêm một viên đạn khác đã găm vào da thịt người đàn ông.

Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên cứng đờ, thế nhưng cô không dừng hành động đó lại, vẫn tiếp tục cắt đi những phần vải khác nữa, kết quả..... phát hiện phần đùi chân trái và phần bắp chân phải của anh ta đều có trúng đạn.

Những người xung quanh càng nhìn càng hoảng sợ, không ngờ Âu Dương Vô Thần lại trúng nhiều đạn đến như vậy, thậm chí Elsa nhìn cũng phải cau mày, đưa tay lên che miệng, gọi nhỏ:

- Cậu chủ....

Môi Âu Dương Thiên Thiên run lên, mắt cô sớm đã nổi một tầng nước mỏng, không hiểu vì sao nhìn những vết thương do đạn bắn hiện ra, trái tim cô lại đau đớn như bị ai siết chặt, không thể kiềm chế được những ý nghĩ đau lòng tuôn trào.

Hít vào một hơi sâu, Âu Dương Thiên Thiên cố gắng bình tĩnh bản thân mình. Bây giờ không phải là lúc nên khóc hay thương xót, phải mau chữa thương cho anh ta.


Người thường chịu 1 viên đạn đã gần như sắp chết rồi, Âu Dương Vô Thần bị bắn trúng nhiều như vậy, chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn nhiều nữa.

Nghĩ nghĩ, Âu Dương Thiên Thiên đưa tay lên sờ ngực người đàn ông, phát hiện nhịp tim vẫn còn đập nhẹ, cô mím môi, liếc nhìn Kỳ Ân, nói:

- Chữa thương cho anh ấy đi, phải gắp những viên đạn này ra trước khi quá muộn. Chị mau làm đi, đừng đứng ở đó nữa.

Kỳ Ân quay đầu nhìn Âu Dương Thiên Thiên, giọng như lạc đi nhiều, lắc đầu đáp:

- Nhị tiểu thư, tôi không biết xử lý vết thương do đạn bắn.

Một câu nói, như tiếng sét đánh ngang tai Âu Dương Thiên Thiên, cô nhíu mày, lên tiếng:

- Cái gì?

Kỳ Ân cúi đầu, nét mặt vừa đau khổ vừa bất đắc dĩ, cô ấy thực sự không biết cách.

Âu Dương Thiên Thiên đứng sựng ra vài giây, sau đó cô quay người lại nhìn Elsa. Nhận được ánh mắt của cô, Elsa mím môi, rồi lắc đầu trả lời:

- Nhị tiểu thư, tôi cũng.... không biết làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận