Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Người đàn ông trung niên nghe giọng của Âu Dương Vô Thần, đột nhiên bật cười, lên tiếng:

- It was a surprise when you called me. How long have we not talked to each other?

( Thật bất ngờ khi con gọi cho ta, đã bao lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện với nhau nhỉ?)

Nét mặt Âu Dương Vô Thần vẫn lạnh lùng không chút sắc ấm, anh trả lời với giọng điệu lạnh nhạt:

- I think it's been a long time.

( Con nghĩ cũng đã một thời gian dài rồi)

- Three years Elias. We haven't met, haven't spoken in three years, son.

( Ba năm, Elias. Chúng ta đã không gặp nhau, không nói chuyện với nhau ba năm rồi, con trai)

Âu Dương Vô Thần nghe thấy, chỉ hơi nhướn mày, nói:

- Really? I don't remember it very well. So... why do you know I called?

( Thật sao? Con không nhớ rõ lắm. Vậy... vì sao ba biết là con gọi đến?)

Người đàn ông trung niên hạ giọng, lắc đầu trả lời:

- Nobody but you will call me with phone number in China.

( Không ai ngoài con sẽ gọi cho ta với số vùng điện thoại ở Trung Quốc cả.)

Âu Dương Vô Thần nhếch môi, đáp:


- Dad is as observant as before, so... maybe you are still very strong. Not as rumor....?

( Ba vẫn tinh ý như lúc trước, vậy nên.... có lẽ ba vẫn còn khỏe lắm. Không như lời đồn nhỉ?)

Người đàn ông trung niên nghe thấy, im lặng vài giây rồi hỏi:

- Why are you calling me? What do you want?

( Vì sao con lại gọi cho ta? Con muốn gì?)

Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng:

- I just want to say that... you've lost a big business. But... don't investigate anything. It was my doing.

( Con chỉ muốn nói rằng..... ba đã mất một vụ làm ăn lớn. Nhưng mà.... đừng điều tra thứ gì cả, nó là do con làm.)

Người đàn ông nhíu mày, trầm giọng nói:

- Elias, you usually don't interfere with my business. Why....

( Elias, con không thường can thiệp vào chuyện của ta, tại sao....)

- No reason. I have always been, with you... with your family. I hope you will forgive me this time, and not be angry or responsible for anyone, because as I remember, you owe me.... a big debt.

( Không lí do gì cả, con luôn như vậy, với ba..... với gia tộc của ba. Con hi vọng ba sẽ tha thứ cho con lần này, và không tức giận hay truy cứu trách nhiệm lên ai, bởi vì.... theo con nhớ, thì ba nợ con... một món nợ rất lớn.)

Người đàn ông trung niên nghe xong, im lặng một lúc lâu, sau đó trả lời:

- Alright...


( Được rồi)

Âu Dương Vô Thần chớp ánh mắt lạnh tanh, đáp:

- Thanks dad. I hung up, wish you always healthy.

( Cảm ơn ba. Con cúp máy đây, chúc ba luôn mạnh khỏe)

Dứt lời, Âu Dương Vô Thần muốn bỏ điện thoại ra, tắt cuộc gọi. Thế nhưng, người đàn ông bên kia lại ngay lập tức lên tiếng níu lại:

- Wait, Elias!

( Chờ đã, Elias)

Âu Dương Vô Thần dừng động tác lại, anh đưa điện thoại một lần nữa áp vào tai.

Mặc dù không có tiếng phát ra nhưng vẫn thấy cuộc gọi tiếp tục, người đàn ông biết anh còn nghe, liền hỏi:

- When are you going to return? Me and my grandmother both want to meet you.

( Khi nào con mới trở về? Ta và bà nội đều muốn gặp con)

Âu Dương Vô Thần mím môi, vài giây sau mới đáp:

- I don't know, but maybe you shouldn't wait. Because I have no intention of coming back.... nor do I want to see you.

( Con không biết, nhưng có lẽ ba không nên chờ đợi. Bởi vì con không có ý định quay về, cũng không muốn gặp lại ba.)

Nói xong, anh trực tiếp ngắt máy, không để người đàn ông nói thêm gì nữa. Cầm điện thoại trong tay, nét mặt Âu Dương Vô Thần vẫn lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên nữa. Âu Dương Vô Thần liếc mắt nhìn xuống, lần này, anh hơi cau mày lại.

Nhìn màn hình một lúc, anh vươn ngón tay lướt ngang qua, lên tiếng trước:

- Ba nuôi!

*Cầu phiếu nè, ahihi*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận