Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Vô Thần tức đến mức ăn không nổi, anh hậm hực ngồi lỳ trên ghế, khuôn mặt vặn vẹo, khắp người đều tỏa ra khí tức không ai dám tiến lại gần.

Sherry theo bản năng lùi lại một bước, cô cắn môi đảo mắt suy nghĩ một hồi lâu liền quyết định lên tiếng:

- Boss!

Người đàn ông cau mày, âm u quay sang nhìn cô, hỏi với giọng lạnh lẽo:

- Có chuyện gì?

Giây phút chạm mặt với Âu Dương Vô Thần, lông tóc lông tơ của Sherry đều vô thức dựng ngược lên, cô há miệng, lắp bắp đáp:

- Bos...s..có.... có chuyện....này... tôi muốn...

Thế nhưng lời của cô chưa hết thì người đàn ông đã nói ngang vào một câu:

- Vào đây rồi thì đừng gọi Boss nữa, cứ gọi "cậu chủ" như những người khác là được.

Sherry nghe thấy, liền gật đầu như giã tỏi:

- Vâng, tôi biết rồi.


Nói xong, Âu Dương Vô Thần lại quay đầu lại, tiếp tục gặm nhấm sự khó chịu trong lòng. Sherry toát mồ hôi lạnh nhìn anh, trong lòng đang nổ ra nhiều luồng tranh đấu.

Có nên nói hay không điều đó hay không đây? Nói rồi lỡ có bị đánh vỡ mồm hay thương tích gì trên cơ thể không?

Đừng dại, mở miệng bây giờ là boss, à không, cậu chủ cho một đường vào quan tài ngay. Cứ im lặng để yên chuyện này là được.

Nhưng mà... biết không nói thì còn nặng tội hơn nữa đó. Để ngài ấy tự biết thì..... không dám tưởng tượng kết quả luôn.

Sherry siết tay, cô cắn răng, hạ giọng gọi tiếp một lần nữa:

- Cậu chủ.

Lần này, Âu Dương Vô Thần nghiêng khuôn mặt lãnh khốc không chút máu người của mình qua, anh nheo mắt nhìn cô, quát lớn:

- Cái gì?

"..."

Sherry đã sợ tới mức tứ chi đông cứng như đá, cô đứng im bất động, cứng nhắc đưa tay lên chỉ vào đầu mình, nói:


- Trên trán ngài....

Nửa lời sau cô không dám nói ra, chỉ biết kéo dài âm tiết, đồng thời không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.

Âu Dương Vô Thần nghe xong, đưa tay lên sờ trán mình, phát hiện có thứ gì đó ẩm ướt. Anh liếc mắt, nhìn chiếc nĩa mà lúc nãy Âu Dương Thiên Thiên đã ném vào đầu mình, trên đó.... có dính một tí nước sốt pa - tê.

"....."

Một khoảng lặng trôi qua, cả Sherry và người đàn ông đều không lên tiếng, cả hai có những suy nghĩ riêng trong đầu, không dám nói ra ngoài. Thế nhưng vài giây sau đó, có một vật thể không xác định bay thẳng về phía cô gái, đập vào ngay trán cô.

"Rầm" - Thân thể Sherry ngã xuống đất, nhắm mắt bất tỉnh.

Eira đứng một bên nhìn thấy cảnh này, cô thở dài một hơi, đưa tay lên chống trán, lắc đầu lẩm bẩm:

- Đáng lẽ ra không nên gọi cô ta lúc cậu chủ bị Nhị tiểu thư đánh mới phải. Đúng người nhưng sai thời điểm quá rồi.

Nói xong, Eira chậm rãi bước đến, âm thầm trong im lặng, kéo người con gái nằm trên sàn ra ngoài.

========================

Âu Dương Thiên Thiên đi lên lầu, cô vào phòng mình, đi tới nhìn chiếc máy tính trên bàn. Màn hình hiển thị một thanh dowload đã đạt đến 99%, sau khi thấy nó đạt đến mức tối đa là 100%, cô liền rút chiếc USB bên hông ra.

Gấp máy tính lại, Âu Dương Thiên Thiên nhìn chiếc USB trên tay, đôi con ngươi trong suốt lạnh lẽo.

Đã đến lúc hoàn thành lời hứa đầu tiên rồi.

Không thể để mọi thứ lâu hơn được nữa.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận