Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Chấn Đông cùng Bạc Tuyết Cơ đều bất ngờ khi nghe câu nói của Âu Dương Thiên Thiên, cả hai đều không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, đến mức phải thốt lên:

- Cái gì?

Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt bình tĩnh, cô quay mặt sang nhìn người đàn ông, chậm rãi lặp lại lời của mình một lần nữa:

- Con muốn quyền thừa kế gia tộc Âu Dương gia, quyền thừa kế công ty PJH, tất cả mọi thứ.... xin ba hãy giao cho con.

Ấn đường Âu Dương Hạ Mạt giật nảy lên, cơ mặt của cô ta cũng chuyển động, nhưng không nói gì cả, chỉ âm thầm siết chặt tay lại.

Âu Dương Thiên Thiên... cô ta dám....

Âu Dương Chấn Đông mở to mắt, trước những lời của cô gái, ông nhất thời không kịp phản ứng, lắp bắp hỏi:

- Thiên Thiên, con.... có biết mình đang nói cái gì không?


Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, không ngần ngại trả lời:

- Đương nhiên là biết chứ, con đang đòi hỏi từ ba một thứ quá lớn lao, nhưng con cũng đã suy nghĩ rất nhiều mới dám nói ra điều này.

- Nếu không tính đến anh hai nuôi, thì con chính là trưởng nữ của Âu Dương gia, về thân phận hay địa vị cũng đều rất thích hợp với vị trí thừa kế, không thể bàn cãi được.

- Hơn nữa, con cũng đã có rất nhiều kinh nghiệm trong việc kinh doanh, đặc biệt từ khi đi theo anh hai, con đã học hỏi được rất nhiều, nên con tự tin sẽ có thể đủ sức nắm quyền thừa kế này.

Âu Dương Chấn Đông há miệng, nghe một tràng lời giải thích, ông chớp chớp mắt, lên tiếng:

- Ba biết con rất giỏi, nhưng mà.... xác định quyền thừa kế lúc này... không phải là quá sớm sao?

Âu Dương Thiên Thiên nhướn mày, cô dời tầm mắt qua nhìn hai người đối diện, nhếch môi đáp:


- Con thì không cảm thấy sớm, bởi vì Âu Dương gia đã ngày càng phát triển rồi, chúng ta cũng phải chạy kịp theo bước chân của nó. Sớm ngày xác định quyền thừa kế, thì ba có thể đào tạo và truyền thụ năng lực cho con sớm hơn, cũng là làm gia tộc ngày một thịnh vượng hơn mà.

- Con biết ba lo lắng vì con còn trẻ, nhưng tuổi trẻ thì mới tiếp thu nhanh được, mới có thể làm quen với những gánh vác to lớn mạnh mẽ hơn, nỗ lực cũng sẽ nhiều hơn.

Dừng một chút, cô liếc khóe mắt về phía Âu Dương Hạ Mạt, chậm rãi nói tiếp:

- Mà cũng phải nói, lúc trước khi ba trợ cấp tiền cho những người con gái của mình lập nghiệp, không phải con là người phát triển tốt nhất sao? Tuy sau này có chút khó khăn nhỏ, nhưng con đã giải quyết được rồi, bây giờ với số cổ phiếu con đang nắm, con thậm chí còn có thể đặt một chân đầu tư vào công ty PJH nữa. Năng lực này, hai người em gái của con.... cũng chưa làm được.

- À phải, Âu Dương Na Na thì hình như có chút tiền đồ khi đầu tư vào lĩnh vực thời trang, nhưng còn Âu Dương Hạ Mạt, em ấy vẫn còn là học sinh mà, chỉ mới vừa là sinh viên thôi, kĩ năng và trải nghiệm thực tế có lẽ chưa được nhiều. Và theo như con biết thì... số tiền ba cho Âu Dương Hạ Mạt... hình như vẫn còn nằm trong ngân hàng thì phải.

Nhìn thẳng mặt cô gái ngồi đối diện, Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, lên tiếng:

- Với năng lực như vậy, con nghĩ.... không cần cân nhắc quá nhiều, cũng đã biết ai mới đủ khả năng có quyền thừa kế rồi.

Ánh mắt Âu Dương Thiên Thiên nhìn Âu Dương Hạ Mạt đầy thách thức, hiện rõ sự kiên quyết. Lần này, cô đã chuẩn bị tất thảy mọi thứ rồi mới dám trở về Âu Dương gia, đưa ra lời đề nghị lớn như vậy.

Toàn bộ tài liệu về Âu Dương Hạ Mạt mà Anna kiếm được, cô đều đã đọc qua không sót một chữ.

Vậy nên.... hôm nay, cô nhất định phải lấy được quyền thừa kế Âu Dương gia!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận