Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Sau khi Âu Dương Thiên Thiên làm vệ sinh cá nhân xong, cô đi xuống dưới tầng, chợt nhìn thấy bàn ăn đã được chuẩn bị đầy đủ rồi.

Âu Dương Vô Thần thì đã an tọa ở ghế của mình, nghiêm chỉnh ngồi đợi cô.

Âu Dương Thiên Thiên bước xuống cầu thang, cô ngồi vào chiếc ghế đối diện người đàn ông, lên tiếng:

- Ăn thôi.

Âu Dương Vô Thần gật đầu, nói theo cô:

- Ừm, ăn thôi, ăn thôi.

Âu Dương Thiên Thiên Thiên bật cười trước hành động của Âu Dương Vô Thần, cô cầm muỗng lên, bắt đầu múc từng miếng cháo cho vào miệng.

Hương vị không tệ, xem ra tay nghề của Âu Dương Vô Thần cũng không tới nỗi nào.

Âu Dương Thiên Thiên đang ăn, bỗng có một bàn tay vươn ra, đặt đến trước mặt cô một ly sữa tươi.

Theo tầm mắt nhìn lên, cô chợt thấy khuôn mặt một người phụ nữ quen thuộc, theo bản năng gọi:

- Kỳ Ân?

Người phụ nữ cười mỉm, chậm rãi đáp:

- Nhị tiểu thư, thật tốt vì thấy cô đã khỏe trở lại.

Âu Dương Thiên Thiên chớp mắt bất ngờ, hỏi:

- Cô về đây từ khi nào vậy?

Kỳ Ân mím môi, cúi đầu trả lời:

- Cũng chỉ mới vài ngày trước thôi, lúc đó Nhị tiểu thư vẫn còn hôn mê, nên mới không biết. Chúc cô dùng bữa ngon miệng.

Nói rồi, Kỳ Ân lui người về sau, lặng lẽ di chuyển ra chỗ khác.

Âu Dương Thiên Thiên nhìn theo bóng lưng cô, vài giây sau thì dời tầm mắt, liếc sang nhìn người đàn ông đối diện, lên tiếng:

- Em tưởng anh đã cho cô ấy kì nghỉ dài hạn, không phải sao?

Âu Dương Vô Thần ung dung thưởng thức đồ ăn mà mình nấu ra, thuận miệng trả lời:

- Đúng là anh đã cho Kỳ Ân một kì nghỉ dài hạn, nhưng là tự cô ta muốn trở về, anh có thể làm gì ư? Hơn nữa, sớm làm việc cũng không phải không tốt. Dù sao so với chuyện để Kỳ Ân ở một mình, thì quay lại đây làm việc vẫn tốt hơn, chí ít có thể giao tiếp với nhiều người, có thể khiến cô ta... bớt cảm thấy trống vắng.

Âu Dương Thiên Thiên nghe xong, cô bặm môi, gật đầu nói:

- Cũng đúng.

Cô chỉ mong như lời mà anh nói, Kỳ Ân ở chung với nhiều người... có thể phần nào đó vơi đi nỗi cô đơn trong lòng....

Âu Dương Thiên Thiên thở hắt ra một hơi, cô không nói gì nữa, tiếp tục cúi xuống dùng bữa ăn của mình.

Lúc này, Mã Nhược Anh vừa từ bên ngoài đi vào, thấy hai người ngồi trên bàn ăn, liền tiến tới, gọi:

- Thiên Thiên, Vô Thần!

Âu Dương Thiên Thiên nghe gọi, ngay lập tức ngước đầu lên, đáp:

- Chị Nhược Anh.

Người phụ nữ nhìn thấy gương mặt cô đã tươi tắn hơn hẳn, mỉm cười hỏi:

- Hôm nay trông em rất có tinh thần, vết thương thế nào rồi? Còn đau không?

Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, thành thật đáp:

- Không ạ, chỉ thỉnh thoảng vận động mạnh sẽ hơi nhức một chút thôi, còn lại thì khá bình thường.

"Khục..... khục" - Lời Âu Dương Thiên Thiên vừa dứt, đột nhiên người đàn ông phía trước cô bị sặc, đưa tay lên miệng ho liên tục không dứt.

Điều này khiến hai cô gái chú ý đến, đặc biệt là Âu Dương Thiên Thiên ngây thơ, đưa ly nước ở bên cạnh mình cho Âu Dương Vô Thần, cau mày hỏi:

- Anh làm sao vậy? Ăn cháo mà cũng sặc ư?

*Cầu phiếu nè, ahihi*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui