Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Vô Thần nhận lấy ly nước từ tay Âu Dương Thiên Thiên, anh đảo mắt, lắp bắp đáp:

- Không.... không sao. Chỉ là trong cháo có ớt, nên... sặc..

Mã Nhược Anh nhướn mày, dĩ nhiên không tin vào điều vô lý này, cô liếc nhìn nét mặt anh ta, vài giây sau thì nói:

- Sặc vì thức ăn... hay là vì thứ khác cũng chưa biết chừng.

Âu Dương Vô Thần nghe những lời của người phụ nữ, anh liếc mắt nhìn cô, ho khan vài tiếng. Mã Nhược Anh nhếch môi, lên tiếng chễ giễu:

- Tôi hiểu rõ cậu quá mà, đừng tưởng cậu nghĩ trong đầu thì tôi không biết. Nhưng Vô Thần, trong sáng lên một chút đi, em ấy còn chưa khỏi hẳn bệnh, hiện tại làm việc đó là không được.

Âu Dương Vô Thần cầm khăn lau miệng mình, anh chề môi, ngập ngừng trả lời:

- Thì tôi cũng chưa làm gì mà....


Đâu thể trách anh được chứ, đột nhiên được người phụ nữ mình yêu thể hiện tình cảm nồng nhiệt như vậy, không trách sẽ nghĩ đến những việc.... "thân mật" hơn một chút.

Anh cũng không phải hòa thượng, bảo không nổi phản ứng khi hôn Âu Dương Thiên Thiên ư? Có đấy!!!!

Âu Dương Thiên Thiên ngồi một bên, nhất thời không hiểu hai người đang nói chuyện gì. Cô đánh mắt qua Mã Nhược Anh, ngây thở hỏi:

- Cái gì không được thế ạ?

Người phụ nữ dời tầm nhìn sang cô, mỉm cười lắc đầu, đáp:

- Không có gì. Em còn nhỏ, chưa hiểu được đâu.

Dứt lời, như nhớ ra mục đích mình tới đây, cô liền đưa tập bìa trong tay mình ra, nói:

- À phải, thời gian tới dùng theo đơn thuốc này nhé, cả việc ăn uống và sinh hoạt thường ngày nữa, đều phải tuân thủ những gì chị đã ghi trong này, biết chưa?

Âu Dương Thiên Thiên nhận lấy từ tay Mã Nhược Anh, cô chớp mắt, hỏi:

- Đây là gì ạ?

- Cơ cấu dưỡng bệnh cao cấp của chị, chỉ dành cho những bệnh nhân VIP thôi, hiệu quả vô cùng cao, đảm bảo chỉ cần em thực hiện theo nó trong vòng 10 ngày, vết thương sẽ lành không còn chút dấu vết nào. - Mã Nhược Anh nhướn mày đáp.

Âu Dương Thiên Thiên "A" lên một tiếng cảm thán, theo bản năng mở thử cuốn tập trên tay ra xem, thấy một loạt những dòng chữ hiện trước mặt, cô bất giác câm nín.


"...."

Đây là.... gì vậy? Nhiều chữ quá.

Nào là thức ăn, đồ uống, thuốc bổ, thứ nên dùng, thứ không nên dùng... tất cả đều được liệt kê ra rất chi tiết.

Còn tận một xấp giấy như vậy nữa.... Đây là sớ sao?

Âu Dương Thiên Thiên nuốt nước miếng, nghĩ đến viễn cảnh sắp tới cô phải ăn ngủ theo những gì ghi trong này, cảm thấy tương lai khá mù mịt và khó khăn.

Giống thời kì ăn kiêng quá....

Mã Nhược Anh ngược lại thấy rất tự tin, cô cười mỉm nhìn Âu Dương Thiên Thiên, lên tiếng:

- Chị đã dành cả một dêm qua để xem hết các kết quả kiểm tra của em rồi, nên đừng lo, mọi thứ chị đều tính toán kĩ lưỡng cả, sẽ không có bất cứ điều sai sót nào xảy ra đâu. Yên tâm dưỡng thương đi nhé.

Âu Dương Thiên Thiên nở nụ cười gượng, cô gấp tập giấy lại, nhìn sang Mã Nhược Anh với ánh mắt mang nhiều sự biết ơn, trả lời:


- Cảm ơn chị, chị tốn tâm tư nhiều vì em quá....

Dừng một chút, cô hỏi:

- Bận rộn như thế, có lẽ chị vẫn chưa ăn sáng đúng không? Hay là chị cùng dùng bữa với em đi. Sáng nay, Âu Dương Vô Thần đã nấu cháo, vị cũng không đến nỗi nào, ăn khá ngon đấy. Đây này.

Vừa nói, Âu Dương Thiên Thiên vừa chỉ tay về phía nồi cháo to lớn trước mặt. Cô vốn đang nghĩ thầm trong bụng xem sẽ phải xử hết đống thức ăn do Âu Dương Vô Thần bày ra như thế nào đây.

Cô đang tính nếu ăn không hết sẽ đem chia cho đám người hầu ăn chung, mà cũng không biết như vậy có hết không nữa. Vì cái nồi cháo này to thật sự luôn.

Âu Dương Thiên Thiên có nghĩ cũng không nghĩ đến việc Âu Dương Vô Thần nấu cháo nhiều như thế, ăn thì chỉ có 2 người, mà nấu như cho cả làng vậy đó, cô cạn lời không muốn chửi luôn.

*Cầu phiếu nè, ahihi*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận