Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Thiên Thiên nghe người đàn ông nói, trong mê mang của cơn buồn ngủ, cô chỉ loáng thoáng nghe được bốn chữ lông vũ tuyệt sắc mà thôi, ngay sau đó, lại chìm vào cơn mê một lần nữa.

Lần thứ hai tỉnh dậy, chỉ còn một mình Âu Dương Thiên Thiên nằm trên giường mà thôi, cô quay quắt qua lại nhìn xung quanh, đúng lúc thấy Âu Dương Vô Thần đi ra từ phòng tắm.

- Tỉnh hẳn chưa? Có đói không? Anh lấy thức ăn cho em? - Người đàn ông hỏi với giọng quan tâm.

Âu Dương Thiên Thiên đưa tay lên xoa mặt mình, lắc đầu đáp:

- Không cần đâu, em cũng muốn dậy tắm một chút, lát nữa sẽ xuống nhà ăn.

Âu Dương Vô Thần nghe vậy, chỉ "Ừm" một tiếng rồi thôi. Anh mang theo khăn tắm xoa đầu tóc ẩm ướt, tiến đến phía giường ngồi xuống.

Liếc mắt nhìn cô, anh đột nhiên hỏi:

- Thiên Thiên, em thật sự không nhớ hình xăm trên tai sao?

Âu Dương Thiên Thiên ngồi dậy nhìn anh, cô chớp chớp mắt, đáp:

- Chuyện đó ư... ừm, không nhớ lắm.


Người đàn ông nhíu mày nhìn cô, hỏi tiếp:

- Tại sao em xăm mà lại không nhớ? Hay là không phải do em làm?

Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, cố gắng lục lọi trí nhớ nhưng không thể nhớ nổi Âu Dương Thiên Thiên thật có từng xăm hình lúc nào hay không.

Đưa tay lên sờ trên tai, cô không thấy cợm, có vẻ hình xăm này đã lâu nên in luôn lên da rồi. Mím môi, cô nhìn vẻ mặt mong chờ của người đàn ông, bèn bịa ra một lý do trả lời:

- À... cái này, hình như lúc còn nhỏ đi chơi với đám bạn, thấy mấy đứa xăm hình nên em bắt chược xăm theo. Em thấy hình lông vũ đẹp nên mới nhờ họ vẽ lên đấy.

Âu Dương Vô Thần nghe xong, nheo mắt nhìn cô, lên tiếng:

- Thật không? Em chắc chứ?

Âu Dương Thiên Thiên gật đầu, chắc nịch đáp:

- Thật, lúc đó còn nhỏ ham đua đòi thôi. Em tùy tiện xăm lên cho đẹp đấy, anh đừng để ý.


Dứt lời, cô ngồi dậy, quấn chăn quanh người mình, chậm rãi bước xuống giường, nói:

- Thôi em đi tắm đây, anh nếu đói cứ xuống dưới nhà ăn trước đi, không cần đợi em.

Nói rồi, liền đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

Âu Dương Vô Thần nhìn theo bóng cô, mím môi không lên tiếng.

Vài giây sau, anh đứng dậy, đi đến trước gương, hơi nghiêng đầu, Âu Dương Vô Thần bẻ ngoặt tai của mình ra phía trước, để hiện trước gương là hình ảnh phản chiếu của một hình xăm nhỏ.

Đó cũng là một chiếc lông vũ tuyệt sắc đẹp đến từng chi tiết.

Ánh mắt Âu Dương Vô Thần nhìn hình ảnh trong gương hơi tối lại, có vài phần nguy hiểm hiện lên trong đôi con ngươi đen láy.

Hình xăm này, là ba ruột (của gia tộc Bush) xăm cho anh từ lúc nhỏ. Anh nhớ rất rõ, ông ấy nói đây là hình xăm rất quyền lực, chỉ dành cho những người thừa kế của gia tộc lớn.

Người mời được kẻ xăm hình này, phải có quyền lực rất rất rất lớn mới đủ, hạng tầm thường là không có tư cách.

Ở Mỹ, dường như chỉ có gia tộc Bush là xăm hình lông vũ tuyệt sắc này lên hai cậu con trai, đánh dấu quyền thừa kế ngôi vị gia chủ của gia tộc đó mà thôi.

Đến Stefan, Elena, Andrew hay thậm chí là Vivian của hoàng gia, cũng không thể xăm được hình này.

Vậy nên, hình xăm lông vũ tuyệt sắc.... tuyệt đối không thể là tùy tiện vẽ bậy như lời của Âu Dương Thiên Thiên được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận