Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Tiêu Tử Du nghe xong những lời mà Stefan nói, ngây người nhìn anh một lúc lâu. Thật ra cô không nghĩ tới tình cảm đơn phương sẽ đi xa được đến mức này, sợ hãi một người sẽ mất đi... ngay cả khi chẳng biết người đó có yêu mình hay không ư? Tại sao lại phải sâu đậm đến thế? Tại sao lại tự mình áp đặt bản thân vì một người nhiều như vậy chứ? Selina cũng chẳng thể biết được... cô ấy sẽ vẫn chỉ xem cậu là một người bạn, một đồng đội mà thôi, trừ phi.. chính cậu phải thổ lộ lòng mình trước mặt cô ấy.

Nhưng mà... một người khép kín như Stefan, liệu có đủ can đảm muốn nắm tay một cô gái hay không? Quan tâm đến cả việc trả thù của cô ấy, vậy thì có lẽ, cậu ta cũng sẽ bận tâm nhiều về chuyện của mình lắm.

Tiêu Tử Du thở hắt ra một hơi, cô quay đầu nhìn về phía trước, chậm rãi lên tiếng:

- Thế thì bây giờ cậu định làm gì, khi mà Selina đang bắt đầu kế hoạch của mình rồi?

Stefan rũ mắt, nhỏ giọng trả lời:

- Đứng đằng sau bảo vệ cô ấy, âm thầm nhưng hết sức mình, tôi chỉ có thể làm vậy thôi.

Trở thành một lá chắn, che chở cho người mình yêu ư? Đây đâu phải là "chỉ có thể" chứ, dây là... tất cả của cậu rồi.

Tiêu Tử Du chớp mắt, đột nhiên khóe miệng câu lên một nụ cười, cô quay lại nhìn người đàn ông, nói:

- Được rồi, cứ làm những điều cậu muốn đi. Nhưng mà Stefan, cậu phải hứa với tôi, khi xong chuyện của Selina, cậu nhất định phải tham gia trị liệu, được chứ?

Stefan ngước mặt lên nhìn cô, nhẹ gật đầu đáp:

- Được, tôi đồng ý với cô.

Nghe xong câu trả lời này, Tiêu Tử Du cũng không còn gì để nói nữa, cô nhấc chân đi về phía trước, nhưng chỉ vừa đi vài bước thì đột ngột dừng lại. Không quay đầu, cô lẳng lặng lên tiếng:

- Stefan, học cách quên mình để bảo vệ cho người khác là điều rất dũng cảm, nhưng mà... cũng đừng quên học cách bảo vệ chính mình. Hẹn gặp lại, cậu nhóc của tôi!


Dứt lời, người phụ nữ tiến thẳng về phía chiếc xe đỗ gần đó, ngồi vào bên trong và rời đi. Stefan đứng sau nhìn theo bóng chiếc xe, ánh mắt chứa chan những suy nghĩ sâu xa.

Bảo vệ chính mình sao? Đây chính là điều tôi không cần nhất...

.....

Tiêu Tử Du ngồi lặng im trên ghế xe, cô liếc mắt nhìn chiếc gương chiếu hậu, thấy rõ rằng Stefan đứng nhìn theo mình vài giây rồi quay người đi vào trong. Thu lại tầm mắt, nét mặt không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào.

Stefan, từ khi cậu sinh ra, đã có trách nhiệm phải bảo vệ người khác rồi, từ mẹ đến em gái, bạn bè, anh em, có quá nhiều người nằm trong sự bao bọc, tính toán kĩ lưỡng của cậu. Đã đến lúc, cậu nên biết cách bảo vệ chính mình đi. Nếu muốn trọn đời với một người, thì trước tiên.. hãy học cách sống sót!

Tiêu Tử Du nhếch môi, ngã đầu ra sau ghế, cô chậm rãi nhắm mắt lại.

Tình yêu thật thú vị, có thể khiến những người không tưởng thay đổi một cách ngoạn mục như vậy. Đầu tiên là Phelan, giờ thì tới Stefan, tiếp theo sẽ là ai đây? Selina? Hay là Elena? Hay thậm chí là người không thể nhất trong bọn họ - Vivian? Thật tò mò quá... những đứa trẻ của cô. Tương lai của chúng... thật đáng mong đợi.

Người đàn ông trung niên ngồi phía trước, vừa lái xe, ông ta vừa nhìn cô gái đằng sau qua kính chiếu hậu, rồi đột nhiên lên tiếng:

- Đại tiểu thư, tôi đã thấy cô nói chuyện với Âu Dương Thiên Thiên, cô thấy cô gái đó thế nào?

Tiêu Tử Du vẫn giữ nguyên tư thế, không mở mắt đáp:

- Đương nhiên tôi có hứng thú với cô ta rồi. Còn nhỏ tuổi mà đã nhạy bén như vậy, cô ta rất có năng khiếu, sau này sẽ có thể làm nên chuyện nếu được đào tạo đúng cách. Đằng nào bên cạnh tôi vẫn còn thiếu một chỗ trống... hình như chưa có người nào học tâm thuật* thì phải.

*Tâm thuật: một dạng tâm lý học nhưng sâu rộng hơn.


Lão Tứ cũng nhìn ra được dụng ý của Tiêu Tử Du, nhưng vẫn có chỗ không hiểu, liền hỏi:

- Vậy tại sao cô không thu phục cô ta về hội? Tôi cảm thấy Âu Dương Thiên Thiên rất có thiên phú, hơn nữa, dám qua lại với Phelan thì chắc cô gái đó cũng biết rõ mọi thứ và chuẩn bị tinh thần đối mặt rồi.

Tiêu Tử Du hơi câu khóe miệng, trả lời:

- Tôi muốn chứ, nhưng mà không được, Phelan đã nhìn ra tôi có hứng thú với cô bé đó rồi. Nếu cậu ta thực sự yêu Âu Dương Thiên Thiên, nhất định sẽ không muốn cô ta bước vào con đường của mình.

Dừng một chút, cô hỏi ngược lại người đàn ông phía trước:

- Lão Tứ, ông có biết điều cơ bản của tâm thuật là gì không?

Người đàn ông lắc đầu, thành thật trả lời:

- Dạ không, Đại tiểu thư.

- Không phải tự nhiên mà tâm thuật ít phổ biến trên thế giới, một phần là vì chúng quá khó, còn lại thì là vì... người học bộ thuật đó không đủ tố chất. Điều cơ bản của tâm thuật là phải đọc được tâm lý của người khác, nhưng đó đối với con người gần như là điều bất khả thi. Để tôi luyện được bộ thuật này, người học nó phải có thêm một giác quan khác, giống như bản năng vậy, giác quan càng mạnh thì tỉ lệ trúng sẽ càng cao. Vậy nên, không phải chỉ có thiên phú là được đâu. Ngoài ra, người học được tâm thuật còn phải thông hiểu mọi dạng tâm lý, đau buồn, vui khổ, bi ai, tuyệt vọng... tất cả mọi thứ đều phải trải qua hết mới có thể thấu hiểu được, nhưng ông biết rồi đấy, muốn trải qua được mọi nỗi đau, thì một đời người chưa chắc đã nếm đủ, đây cũng chính là nòng cốt của tâm thuật - một trái tim mang nhiều sắc thái, đã từng chịu nỗi bi thương khắc sâu tận xương tủy. Âu Dương Thiên Thiên chưa có được những điều đó, thì thiên phú không giúp ích được đâu, dù có học, cô ta cũng sẽ chỉ là đồ vô dụng.

Tiêu Tử Du giải thích một tràng dài, lão Tứ không còn gì thắc mắc nữa, im lặng trở về với công việc lái xe của mình. Rồi đột nhiên vài giây sau, người phụ nữ bỗng mở mắt ra, nụ cười trên môi cô cũng tan đi. Quay đầu nhìn về phía cửa sổ, miệng không tự chủ lẩm bẩm một câu:

- Nhưng mà... tôi có cảm giác sẽ gặp lại cô ta... vào một ngày nào đó không xa..

Lúc này, ánh mắt Tiêu Tử Du có chút thay đổi, trong đầu chợt thoáng qua lời nói của Âu Dương Thiên Thiên: "Tôi không mong mình với cuộc sống bất tử, tôi chỉ muốn có được tình yêu thật sự. "


Tình yêu thật sự.... điều khó có nhất trên thế gian này... khó tồn tại nhất với thời gian....chính là nó!

=============================================

Âu Dương Vô Thần đưa Âu Dương Thiên Thiên trở về khách sạn sau một ngày chơi bời ở nhà hàng của Andrew, vừa vào phòng, Âu Dương Thiên Thiên liền tiến đến và nằm ườn xuống chiếc giường nhỏ của mình, tâm trạng khá mệt mỏi. Âu Dương Vô Thần rót một cốc nước ấm mang đến cho cô, anh ngồi xuống giường, nhìn cô hỏi với giọng quan tâm:

- Làm sao vậy? Cả ngày nay không cười không nói, em có tâm sự sao?

Âu Dương Thiên Thiên bật người ngồi dậy, tay nhận lấy cốc nước của anh, vừa trả lời:

- Không có, chỉ là trong đầu có vài thứ rối rắm, không giải thích được thôi.

Âu Dương Vô Thần nhướn mày, hỏi tiếp:

- Liên quan đến lão đại của anh à?

"Ực" - Nuốt một hớp nước, Âu Dương Thiên Thiên nhìn anh gật đầu, đáp:

- Phải, sao anh biết vậy?

Người đàn ông bật cười, nheo mắt nói:

- Từ lúc nói chuyện với lão đại xong thì em đã trưng ra bộ mặt có chuyện suy nghĩ rồi, còn khó đoán lắm sao?

Âu Dương Thiên Thiên nghe những lời chế giếu của Âu Dương Vô Thần, bĩu môi lên tiếng:

- Cái gì mà trưng ra, em rõ ràng có thái độ rất tốt cả ngày nay đấy.


Âu Dương Thiên Thiên quả thật không thể hiện bất cứ điều gì kì lạ khi ở trước mặt đám người, còn tỏ ra rất tự nhiên là đằng khác, diễn cực kì giỏi. Nhưng nếu như đã bị phát hiện, thì chỉ có thể là Âu Dương Vô Thần đã luôn quan sát cô, mới để ý được những biểu hiện khác thường mà thôi.

Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt, một ý nghĩ thoáng vụt qua trong đầu, cô chớp đôi con ngươi trong suốt nhìn về phía người đàn ông đối diện, hỏi:

- Không phải anh nói sẽ kể cho em nghe về lão đại của anh sao? Hay là bây giờ làm liền cho nóng luôn đi?

"..."

Âu Dương Vô Thần thừa biết cô sẽ nói đến vấn đề này, mặc dù cũng đã phòng bị trước, nhưng cứ nghe giọng nũng của Âu Dương Thiên Thiên và nhìn vào đôi mắt "nai tơ" như đứa trẻ của cô ấy, thì bức tường phòng bị đó cũng nhanh chóng sụp đổ, không quá năm giây sau, anh đã đồng ý:

- Được, kể cho em nghe hết! Nhưng mà trước tiên em cần phải đi tắm đã, mau xuống giường đi, anh lấy đồ cho em.

Âu Dương Thiên Thiên vừa vui mừng đã hụt hẫng ngay sau đó, cô lắc đầu, nắm lấy tay người đàn ông đung đưa:

- Thôi mà, kể ngay đi, kể ngay đi~~

Âu Dương Vô Thần đấu tranh tư tưởng, lí trí và cảm xúc như hai ngọn lửa bùng lên không bên nào chịu nhường nhau, trước "nũng nhân kế" của Âu Dương Thiên Thiên, anh gần như đồng ý ngay tức khắc:

- Được được, anh sẽ kể cho em mà. Nhưng chuyện rất dài, có thể sẽ mất nhiều thời gian, nếu nghe xong em lại ngủ mất thì sẽ qua ngày hôm sau luôn đấy. Đến lúc đó, đừng có đánh anh, nói anh không nhắc nhở em đi tắm nhé?

Lần này, Âu Dương Thiên Thiên nghe đến bị thuyết phục, cô hậm hực vài tiếng, cuối cùng cũng đứng dậy, rời khỏi giường và tiến đến tủ quần áo, lấy đồ ngủ ra rồi vào phòng tắm. Âu Dương Vô Thần cười bất đắc dĩ nhìn theo, sau đó đi tới lấy từ bên trong tủ ra đồ ngủ của mình và cả máy sấy tóc, chuẩn bị hết mọi thứ thật đầy đủ.

Lúc này, đột nhiên có tiếng chuông vang lên, Âu Dương Vô Thần lấy điện thoại ra, đưa lên tại nghe. Ngay lập tức, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói:

- Boss, tôi mang đồ của ngài đến rồi đây!

*Đọc xong nhớ like chap cho Tiêu nha*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận