Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Âu Dương Thiên Thiên có nằm mơ cũng không ngờ mình và Mã Nhược Anh là chị em cùng cha khác mẹ, càng không ngờ đến lại tương đồng trong cảnh ngộ như thế này. Cô biết chị ấy có mối hận thù với Rostchild, còn từng thề sẽ giết hết tất cả đám người đó đến tuyệt tử tuyệt tôn mới thôi, vậy bây giờ.... khi biết cô cũng mang dòng máu của Rost, chị ấy sẽ làm gì?

Sẽ giết luôn cô sao?

Âu Dương Thiên Thiên run rẩy nhìn người phụ nữ, ngập ngừng gọi:

- Chị...

Mã Nhược Anh vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó, nhưng đôi mắt lại ngập đầy nước, vừa đỏ vừa ẩm ướt, tựa như đang cố kiềm nén gì đó, cũng giống như.... đang tức giận. Nhìn cô gái ngồi phía dưới, cô gằn giọng nói:

- Câm miệng, nếu còn muốn sống.

"..."

Câu nói này của Mã Nhược Anh khiến Âu Dương Thiên Thiên hoảng hốt, lần đầu tiên cô cảm thấy chị ấy đáng sợ như vậy. Từ ánh mắt, đến biểu hiện trên khuôn mặt, đều lạnh lẽo vô cảm như băng tuyết, thật sự rất đáng sợ.

Âu Dương Thiên Thiên cắn môi, cố chấp muốn giải thích:

- Chị Nhược Anh, em...

"Vụt" - Chưa kịp nói xong câu, tay cầm súng của người phụ nữ đã nhanh như cắt di chuyển, ngay lập tức xuất hiện trước mi tâm của Âu Dương Thiên Thiên.

Âu Dương Vô Thần bên cạnh nhìn thấy, không do dự mà đưa người ra chắn trước mặt cô, lên tiếng:

- Nhược Anh, cậu muốn làm gì?

Đối diện với hành động của người đàn ông, Mã Nhược Anh không dám làm gì tiếp theo. Tay cầm súng của cô run lên, ngón tay vẫn đặt nơi cò súng nhưng mãi không thể bóp được.

Cô biết, cô không thể xuống tay với Âu Dương Vô Thần, nhưng làm sao đây... cô thực sự rất muốn bắn chết người được cậu ta che chở phía sau, bởi vì... bởi vì...

Đúng lúc này, Vivian từ ngoài chạy vào, nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng được, cô ngay lập tức lao đến chỗ của Âu Dương Vô Thần, hốt hoảng lên tiếng:

- Selina, cô đang làm cái gì vậy? Bỏ súng xuống.


Vivian chỉ vừa nói chuyện với Mã Nhược Anh ngoài kia, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc máy bay thì cô ta liền chạy như điên về phía căn biệt thự này, và phải mất một lúc thì cô mới đuổi kịp cô ta đến đây. Ấy thế mà vừa vào đã thấy cảnh súng đạn rồi. Mà điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa, chính là Mã Nhược Anh lại chĩa súng vào Âu Dương Vô Thần?

Cô ta nghĩ gì mà làm vậy? Có đủ tỉnh táo để biết người mình đang nhắm bắn là ai hay không?

Âu Dương Vô Thần nhìn thẳng vào mắt Mã Nhược Anh, biết rõ cô đang nghĩ gì ngay lúc này, nhưng dựa trên tình thế hiện tại, anh không dám làm gì khinh suất. Để đảm bảo an toàn cho Âu Dương Thiên Thiên phía sau, anh đành nói với Vivian:

- Vivian, nhờ cô giúp tôi đưa Thiên Thiên rời khỏi đây.

Người phụ nữ liếc mắt nhìn cô gái phía sau anh, giờ mới nhận ra Âu Dương Thiên Thiên cũng ở ngay đây, hơn nữa, sắc mặt còn có vẻ không tốt, khuôn mặt vừa tái mét, vừa tràn đầy sự sợ hãi.

Cắn môi, cô lên tiếng:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Âu Dương Vô Thần lắc đầu, đáp:

- Không có thời gian giải thích, cô mau đưa Thiên Thiên ra khỏi đây đi.

- Còn cậu thì sao? - Vivian hỏi ngược lại.

Âu Dương Vô Thần mím môi, bất đắc dĩ trả lời:

- Đây là nhà tôi, sẽ không ai làm hại được đến tôi đâu.

Mặc dù biết vậy, nhưng Vivian vẫn rất lo ngại, đặc biệt là khi Mã Nhược Anh đang thể hiện những hành động vô cùng kì lạ.

Do dự một hồi lâu, cuối cùng Vivian cũng phải cắn răng chấp nhận. Cô quỳ nửa người xuống, đỡ thân thể Âu Dương Thiên Thiên dậy, sau đó liếc Mã Nhược Anh một cái rồi mới rời đi.

Từ trên cao, Mary FirstFlo nhìn thấy, liền quay đầu nói nhỏ cái gì đó với người đàn ông mặc đồ đen phía sau, người đó nghe xong, cúi đầu dời đi. Lúc bà ta quay trở lại, ánh mắt vừa vặn chạm với Alex Bush, phát hiện ông ta đang nhìn mình, không thể hiện điều gì, Mary chỉ nhếch môi cười nhẹ.

Dù gì cũng đã gặp mặt, làm nghi thức chào hỏi như Đường Nhược Vũ mười lăm năm trước thôi, chồng à!


Xác định Âu Dương Thiên Thiên đã ra khỏi tầm mắt của mình, Âu Dương Vô Thần chậm rãi đứng dậy, đối diện trực tiếp Mã Nhược Anh nói:

- Nhược Anh, tôi nghĩ cậu cũng nên đi đi.

- Đi? Nơi này dễ ra vào như vậy sao? - Lão gia chủ từ nãy im lặng bây giờ mới lên tiếng, bà trừng mắt về phía Mã Nhược Anh và Cadrira Rostchild, giọng phẫn nộ:

- Cũng không nghĩ đến đang đặt chân trên địa bàn của ai, dám ngang nhiên đột nhập vào đây, làm hỗn loạn mọi chuyện, còn dám mang theo vũ khí. Nếu thả các ngươi đi chẳng khác nào mang mặt mũi Bush ra chê cười? Người đâu, bắt hết bọn chúng lại.

Dứt lời, đám người xung quanh ngay lập tức làm theo, thế nhưng Âu Dương Vô Thần không để điều đó xảy ra, anh lớn giọng đanh thép:

- Ta xem ai dám!

Câu nói của Âu Dương Vô Thần khiến đám người không dám làm gì, bất động đứng yên một chỗ. Lão gia chủ thấy vậy, tức giận đến đỏ mặt:

- Elias, con....

- Bà nội, đây là chuyện của con, con sẽ tự giải quyết, bà đừng can thiệp vào nữa. - Cắt ngang lời của người phụ nữ, anh xoay mặt nhìn về phía cửa lớn, không biết từ bao giờ nơi đó đã xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông, chính là Stefan.

Cuối cùng cũng thấy cậu ta, anh biết thế nào Stefan cũng sẽ có mặt ở đây mà. Bởi vì... cậu ta luôn đi theo phía sau Mã Nhược Anh, cô ấy ở nơi đâu cậu ta cũng sẽ ở nơi đó.

Mím môi, anh lên tiếng:

- Đưa cậu ấy đi đi.

Mã Nhược Anh vẫn đứng yên một chỗ, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị một lực mạnh kéo đi, ép buộc rời khỏi ngôi biệt thự.

Về phần Cadira, sau khi chứng kiến mọi việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát, ông nhận một ánh mắt ẩn ý từ phía Alex Bush, không còn lựa chọn nào đành một mình đi ra.

Lão gia chủ không chấp nhận được việc này, tức giận đến nỗi huyết áp dâng cao, ngất xỉu ngay tại chỗ. Alex Bush chớp ánh mắt lạnh nhạt, nhẹ giọng nói:

- Mẹ, muốn bắt người đó, chúng ta chưa có đủ tư cách đâu.


==================================================

Sau khi đưa Âu Dương Thiên Thiên ra khỏi đại sảnh, Vivian men theo con đường cũ đi xuống núi, nhưng nửa đường lại bị một đám ám vệ vây bắt. Không cần nghĩ cũng biết chủ ý này của ai, cô trừng mắt chửi thề:

- Shit, Mary.

Vivian bắt đắc dĩ bày ra tư thế muốn đánh trả, đúng lúc đám người Kỳ Ân chạy đến, kịp giúp cô giải vây.

- Nữ hoàng Vivian, mau đưa Nhị tiểu thư đi đi, chúng tôi yểm trợ phía sau. - Kỳ Ân đứng chán đường, hô lên.

Không suy nghĩ thêm nữa, người phụ nữ liền làm theo, kéo tay Âu Dương Thiên Thiên chạy như bay.

==========================================

Về đến khách sạn là cả một quá trình khó khăn, Vivian cẩn thận đưa Âu Dương Thiên Thiên lên phòng, để cô ngồi xuống ghế, rồi nhanh chóng kiểm tra trên cơ thể cô có thương tích gì không. Phát hiện trên tay Âu Dương Thiên Thiên có một mảng bầm tím, Vivian ngay lập tức chạy vào phòng bếp, lấy ra hộp sơ cứu.

Lúc cầm theo nó ra ngoài, Vivian không nhìn thấy Âu Dương Thiên Thiên đâu nữa, thay vào đó, có tiếng nôn mửa phát ra từ trong phòng bên cạnh.

Mang theo nghi hoặc đi đến, cô mở cửa nhà vệ sinh, chứng kiến Âu Dương Thiên Thiên nôn thốc nôn tháo vào bồn rửa mặt. Cô ấy gần như nôn hết những thứ trong bụng mình ra ngoài, tất cả bữa sáng đều trôi sạch.

Cau mày suy nghĩ, cô nhìn Âu Dương Thiên Thiên một lúc lâu cũng không lên tiếng. Đợi đến khi cô ấy dừng nôn, mở nước ra rửa mặt, Vivian tiện tay cầm một chiếc khăn gần đó đưa tới, tiện thể hỏi:

- Làm sao vậy?

Âu Dương Thiên Thiên nhận lấy chiếc khăn, nghẹn giọng đáp:

- Không có gì, chỉ là bụng có chút khó chịu. Có lẽ lúc nãy chạy nhanh quá nên hơi bị xốc.

Vivian nhìn Âu Dương Thiên Thiên vẫn còn thở gấp, hỏi tiếp:

- Bụng em khó chịu như thế từ trước đến nay sao? Thường xuyên?

Âu Dương Thiên Thiên lắc đầu, nhăn mặt trả lời:

- không phải, chỉ gần đây thôi.

- Chính xác là bao lâu? - Vivian vẫn cố hỏi.


Nuốt một ngụm nước bọt, Âu Dương Thiên Thiên đảo mắt suy nghĩ, vài giây sau mới lên tiếng:

- Tầm 4 5 tuần trước, bụng đôi khi khó chịu một cách vô lý, tôi hay cảm thấy muốn nôn nữa. Khi đến Mỹ, việc này còn xảy ra thường xuyên hơn.

Vivian liếc mắt, nói:

- Phelan biết chuyện này không?

- Không, tôi không nói với A Thần, sợ anh ấy sẽ lo lắng.

Dừng một chút, Âu Dương Thiên Thiên quay sang nhìn Vivian, hỏi:

- Mà tại sao cô lại hỏi những việc này? Cô biết nguyên nhân ư?

Vivian chớp mắt nghiêm túc, đáp:

- Tôi nghĩ có lẽ mình biết, nhưng vẫn chưa chắc chắn. Tôi hỏi em thêm một câu nữa, suy nghĩ thật kĩ rồi trả lời.

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, im lặng như ngầm đồng ý. Thấy vậy, Vivian liền nói:

- Kinh nguyệt dạo gần đây của em như thế nào?

Ấn đường Âu Dương Thiên Thiên cau lại, cô nheo mắt, cố nhớ:

- Tháng vừa rồi không có, tháng này cũng chưa đến. Tôi nghĩ có lẽ mình bị chậm kinh.

Vivian nghe xong, bất gác thở một hơi khó hiểu, lắc đầu nói:

- Không, không phải chậm kinh.

- Vậy rốt cuộc tôi bị cái gì? - Âu Dương Thiên Thiên không kiên nhẫn lên tiếng

Cắn môi, người phụ nữ nhìn thẳng cô, hỏi một cách nghiêm túc:

- Thiên Thiên, em có nghĩ rằng.... mình đang mang thai không?

*Đọc xong nhớ like chap cho Tiêu nha*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận