Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Đêm hôm nay, lại là một đêm gác dài của Kỳ Ân. Ba giờ sáng, sau khi đi vệ sinh, cô quay lại chỗ của mình, phát hiện một bóng đen đang mở cửa đi vào phòng của Âu Dương Thiên Thiên. Tiến tới gần, cô nhận ra đó là Âu Dương Vô Thần, anh như thế đã mấy hôm rồi, lần nào cũng tới xem Nhị tiểu thư, nằm bên cạnh cô, ôm cô, nhưng không lâu.

Đứng trước cửa, Kỳ Ân dựa đầu vào bức tường lạnh lẽo phía sau, âm thầm chờ đợi. Một lát trôi qua, cánh cửa mở, và Âu Dương Vô Thần đi ra ngoài. Đứng thẳng người, cô lên tiếng:

- Cậu chủ, chỉ mới có năm phút, không ở lại thêm chút nữa sao?

Người đàn ông nhẹ lắc đầu, khẽ đáp:

- Không cần, tôi còn có việc, phải đi ngay.

Kỳ Ân nhìn khuôn mặt Âu Dương Vô Thần, thấy anh giống như đã không ngủ mấy ngày, không nhịn được mà lo lắng:

- Cậu chủ, dù có nhiều việc như thế nào, ngài cũng nên chăm sóc bản thân, dành thời gian nghỉ ngơi một chút.

Chớp đôi mắt lạnh nhạt, Âu Dương Vô Thần nói:

- Tôi đang cố hết sức, Kỳ Ân.

Người phụ nữ gật đầu, lên tiếng:

- Tôi biết, nhưng ngài cũng không thể để mình quá sa sút được. Xem như không phải vì bản thân, ngài cũng hãy vì Nhị tiểu thư, nếu như gặp lại, liệu cô ấy có đau lòng hay không? Cậu chủ, ngài cũng muốn nhanh chóng gặp lại Nhị tiểu thư mà, xin hãy giữ gìn sức khỏe, chí ít thì vì cô ấy cũng được.

Âu Dương Vô Thần nghe xong, im lặng vài giây mới trả lời:

- Ừm.


Dứt lời, anh nhấc chân bước đi. Vừa đến trước thang máy, phía sau Kỳ Ân đã chạy tới, nói:

- Cậu chủ, cuối tuần này là sinh nhật của Nhị tiểu thư, vì thời gian ở Mỹ và Trung Quốc khác biệt, nên tối hôm đó đến tối ngày hôm say mới trọn vẹn một ngày sinh thần, chúng tôi muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho Nhị tiểu thư, ngài có về tham gia không?

Âu Dương Vô Thần quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt anh lấp lánh, lên tiếng:

- Có, nhất định tôi sẽ về.

Kỳ Ân mím môi, vui mừng đáp:

- Được, chúng tôi cùng Nhị tiểu thư sẽ đợi ngài. Xin ngài hãy giữ lời hứa, cậu chủ.

Âu Dương Vô Thần không nói thêm gì, đến khi cửa thang máy mở ra, anh bước thẳng vào trong, sau đó chậm rãi biến mất. Kỳ Ân cung kính cúi đầu chào, ngước mặt lên thì anh đã đi rồi. Cô đứng lặng người một chỗ, trong đầu thầm nghĩ.

Cậu chủ, Nhị tiểu thư đã một mình nửa tháng rồi, ở cái thời đại này, người ta rất sợ hãi với cô đơn, không ai là ngoại lệ. Vì vậy lần này, ngài nhất định phải trở về, cùng cô ấy!

=============================================

Ngày hôm sau, Âu Dương Vô Thần trở về nhà của mình, anh đi thẳng vào trong phòng của bà nội, đúng lúc Alex Bush cũng có mặt ở đây.

- Ba, bà nội. - Vừa nói vừa cúi đầu, Âu Dương Vô Thần chào hỏi cả hai người.

Người phụ nữ ngồi trên ghế nghiêm nghị, thấy anh, bà chậm rãi lên tiếng:


- Elias, cháu về rồi.

Âu Dương Vô Thần rũ mắt, đáp:

- Bà nội gọi con về, đương nhiên con phải về.

- Vậy nếu ta muốn cháu bỏ đứa con gái đó, cháu cũng sẽ làm chứ? - Người phụ nữ hỏi.

Âu Dương Vô Thần ngước mặt lên nhìn bà, thẳng thắn trả lời:

- Sẽ không, con có thể làm bất cứ điều gì bà nội muốn, nhưng riêng việc đó, thì không thể.

- Tại sao?

Âu Dương Vô Thần mím môi, im lặng vài giây rồi mới nói:

- Bởi vì cô ấy là người quan trọng nhất với con hiện tại, nếu là lúc trước, cuộc sống của con đơn giản chỉ trôi qua như một kẻ được nuôi dạy đến mức hoàn hảo, có thể con sẽ ngoan ngoãn làm theo lời của bà nội mà không chút phản kháng. Con tưởng bản thân có thể cưới một người con không yêu, có thể giống như ba, củng cố quyền lực mà không cần bất cứ thứ gì, nhưng... bây giờ con không thể làm được, vì con đã rung động, sự rung động của con... khiến con có thể đánh đổi mọi thứ, thậm chí là quyền thừa kế.

- Elias! - Quát một tiếng thật lớn, người phụ nữ đứng bật dậy, khuôn mặt hiện rõ sự tức giận:

- Sao cháu dám nói ra những lời như vậy? Ta tốn công dạy dỗ cháu bao nhiêu năm, nâng đỡ, hỗ trợ, cho cháu quyền lực từ nhiều phía, nhưng bây giờ, cháu lại đang vì một đứa con gái mà từ bỏ tất cả. Trong mắt cháu, rốt cuộc còn xem ta là bà nội nữa hay không?

- Nếu như trong mắt con không có bà nội, thì con đã không trở về nơi này rồi. - Ngay tức khắc, Âu Dương Vô Thần lên tiếng phản bác.


- Bà có biết vì sao con rời khỏi đây hay không? Bởi vì con không thể chịu đựng được những nỗi đau do chính cái được gọi là "ngôi nhà" này mang lại. Năm năm rồi, mặc dù con đã ở bên ngoài năm năm rồi, nhưng mọi thứ vẫn ám ảnh con không cách nào quên được. Cái chết của mẹ, bởi sự lạnh nhạt của ba và ép buộc đến từ bà. Sự kiểm soát, ích kỉ của mọi người khiến con thật sự mệt mỏi. Con đã luôn sống trong một thế giới mà người người nhìn nhau bằng nhiều bộ mặt, và con ghét điều đó.

- Nhưng khi con gặp Âu Dương Thiên Thiên, chính cô ấy là người nhìn nhận con như một người đàn ông bình thường, chỉ kém may mắn khi phải sống trong thế giới này. Cô ấy cho con những thứ mà từ trước tới nay, ngôi nhà này chưa bao giờ cho được. Cô ấy thậm chí... còn có thể hi sinh tính mạng để bảo vệ con, một người như vậy, bà nội cảm thấy như thế nào? Có đáng hay không?

Người phụ nữ nhíu mày, đanh thép hỏi:

- Loại người như cô ta, chỉ hiếm chứ không phải không có, là do cháu chưa gặp được thôi.

Âu Dương Vô Thần siết chặt tay, nghiến răng đáp:

- Đúng, có thể trên đời này còn nhiều người giống như cô ấy, nhưng con không cần. Bà nội nghĩ con chưa bao giờ thử thích một ai đó sao? Không phải, con từng thử, thậm chí là thử với cô gái mà bà đã chọn cho con, nhưng vẫn không được. Đến cuối cùng con mới hiểu, con không chỉ thích người như Âu Dương Thiên Thiên, mà nhất định phải là cô ấy!

- Bà nội, nếu bà thật sự nghĩ cho con, thì xin hãy bao dung con, chấp nhận suy nghĩ và quyết định của con. Từ lúc mẹ mất, đây là lần đầu tiên con mong muốn bà hiểu hơn bất cứ khi nào, Thiên Thiên, là người con gái mà con nhận định, con sẽ ở bên cạnh cô ấy. Nếu bà nội kiên quyết muốn chia cách, vậy thì... dù là Elias Bush hay là người thừa kế... bà nội cũng sẽ mất hết.

Người phụ nữ tức đến mức thân thể run lên bần bật, nhìn Âu Dương Vô Thần với đôi mắt nảy lửa, nhưng lại không nói câu nào cả. Alex Bush vẫn đứng im như một bù nhìn, dường như ông ấy đang lẳng lặng chờ đợi, nhưng chờ đợi cái gì thì không ai biết.

Cuối cùng, người phụ nữ trung niên ngồi lại xuống ghế, bà ấy tự điều chỉnh tâm trạng của mình một cách vô cùng chuyên nghiệp, bình tĩnh lên tiếng:

- Được, nếu cháu đã hết lời nói tốt cho đứa con gái đó như vậy, thế thì hãy đem nó về đây gặp ta, thêm một lần nữa.

Ấn đường Âu Dương Vô Thần cau lại, bật thốt:

- Bà nội...

- Ta sẽ không làm gì cả, ta chỉ muốn xem xem... bộ mặt thật của của con bé đó thôi. - Không cho Âu Dương Vô Thần có cơ hội từ chối, người phụ nữ nói một cách kiên quyết.

Dứt lời, còn không chừa một đường lui nào mà trực tiếp cho anh ra ngoài. Âu Dương Vô Thần không thể cãi được, chỉ đành ngậm ngùi cúi đầu, quay người đi ra khỏi phòng.


Bên trong, chỉ còn lại hai người, không khí sớm đã trở nên căng thẳng, nay lại càng khó thở hơn. Tuy vậy, nét mặt cả hai vẫn bình tĩnh, thậm chí đáy mắt cũng không có một gợn sóng. Người phụ nữ đan hai tay vào nhau, chậm rãi lên tiếng:

- Nói thật đi, con bé đó có phải của con hay không?

Alex Bush phiền não chớp mắt, lạnh nhạt đáp:

- Mẹ, con phải nói thêm bao nhiêu lần nữa mẹ mới tin, gia chủ của Rostchild cũng đã đến nhận con rồi, chẳng lẽ phải làm đến xét nghiệm ADN mẹ mới tin sao?

Người phụ nữ liếc ánh mắt sắc bén, nói với giọng trầm trầm:

- Không phải ta không tin con, nhưng năm đó quả thật con từng vì Đường Nhược Vũ mà làm quá nhiều chuyện, ta chỉ sợ con lỡ một bước sa cơ, cuộc đời của Elias sẽ bị hủy hoại.

Alex Bush thở nhẹ một hơi, điềm tĩnh trả lời:

- Mẹ cũng nghe Elias nói rồi, nếu thật sự có ai đó đủ năng lực hủy hoại cuộc đời của nó, thì chỉ có thể là ngôi nhà này mà thôi. Còn chuyện của Nhược Vũ, sớm đã trở thành quá khứ, mẹ đừng đem điều đó ra để thăm dò con nữa, vô dụng thôi.

Nói rồi, người đàn ông nhấc chân hướng đến phía cửa, dường như có ý định muốn đi ra ngoài. Thế nhưng tay vừa mới đặt lên nắm cửa, phía sau đã truyền đến giọng nói:

- Alex, ta cũng là vì muốn tốt cho con, tốt cho Elias. Nếu như có thể khiến hai đứa đứng ở trên đỉnh cao thế giới, có một cuộc sống được người người ngưỡng mộ, thì có gì là sai chứ?

Alex Bush ngừng chân lại, ông đứng một chỗ tầm vài giây rồi chợt quay đầu nhìn người phụ nữ, lên tiếng:

- Mẹ, đến bây giờ mẹ vẫn chưa biết mình sai ở đâu sao? Năm đó vì muốn con hoàn toàn tập trung vào sự nghiệp, mẹ đã tước đi toàn bộ những thứ con thích, kể cả tình yêu. Con đã buông tay Đường Nhược Vũ theo ý mẹ, cũng đã cưới người con dâu mẹ muốn, thậm chí sống một cuộc đời mẹ sắp đặt, nhưng những thứ đó vẫn chưa đủ sao? Vì tương lai của con, mẹ đã kéo bao nhiêu người vô tội vào vũng lầy này? Chúng ta đều ép đến mức Jenifer (mẹ ruột của ADVT) phải chết, chúng ta đã hại nát cả một gia đình, chúng ta đã phá tan tuổi thơ của một đứa trẻ, vẫn chưa vừa ý mẹ ư?

- Kể từ lúc con đồng ý với mẹ không bảo vệ Đường Nhược Vũ nữa, chỉ vì con không muốn nhìn thấy có thêm một kẻ thù tạo nguy hiểm cho cô ấy, thì con trai của mẹ cũng đã chết rồi. Con đã sống không cảm xúc từ khi đó, sống như một cái xác, tùy ý để mẹ điều khiển, nhưng rồi con lại hại thêm một mạng người chết trong vô vọng, đến cuối cùng, con cũng mất luôn người con yêu. Chỉ vì mẹ... mà cuộc đời của rất nhiều người đã bị hủy hoại, mẹ vẫn không thấy mình sai sao?

- Con có thể chịu được tất cả mọi chuyện, bởi vì bây giờ thân thể con đã nguội lạnh rồi, nhưng Elias, nó vẫn còn là một đứa trẻ. Khi nhìn nó cố hết sức bảo vệ người mình yêu, con đã tự hỏi nếu bản thân con năm ấy cũng dũng cảm như thế thì mọi chuyện có khác đi hay không, nhưng mà.... con biết thời gian không thể quay ngược trở lại nữa rồi. Đến bây giờ, đã có một người vì làm vừa lòng mẹ mà sống, thì xin mẹ hãy... bỏ qua cho nó đi. Một mình con chịu đựng là đủ rồi, một mình con gánh vác ước nguyện của mẹ là đủ rồi, hãy tha cho con của con, xin mẹ đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận