Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!

Người đàn ông nghe thấy tiếng nói quen thuộc, ngay lập tức hướng mắt về phía đó, gọi:

- Mẹ.

Âu Dương Thiên Thiên cũng nhận ra chất giọng này, cô từ từ quay đầu lại, nhìn người phụ nữ đứng trên những bậc thang, ánh mắt thoáng lạnh lẽo. Quả nhiên là bà ta - Mary FirstFlo!

- Sym, con đứng ở đây lôi kéo qua lại với một người lạ, còn ra thể thống gì nữa? - Người phụ nữ nghiêm khắc nói.

Nghe vậy, Sym liền thả tay của Âu Dương Thiên Thiên ra, anh đi về phía Mary, bối rối giải thích:

- Mẹ, cô gái đó không phải người lạ, con có quen biết, cô ấy chính là...

- Con về phòng đi. - Không để cho chàng nói hết lời, Mary trực tiếp cắt ngang, lạnh lùng ra lệnh.

Điều này khiến Sym rất bất ngờ, nụ cười trên mặt anh dần biến mất, nhỏ giọng gọi:

- Mẹ...


Ngay tức khắc, Mary FirstFlo phóng ánh mắt sắc lẹm về phía anh ta, lớn tiếng quát:

- Ta bảo con về phòng!

Lần này, Sym đích thực hoảng sợ, anh không thể cãi lại lời của Mary, bất đắc dĩ đành phải làm theo. Đi lướt qua người bà ta, Sym bước từng bước lên bậc thang, đến lúc đặt chân tới tầng một, anh quay đầu lại nhìn Âu Dương Thiên Thiên, vài giây sau thì âm thầm thu tầm mắt về, lặng lẽ biến mất khỏi nơi đó.

Âu Dương Thiên Thiên đứng thẳng lưng nhìn Mary FirstFlo, không sợ hãi trước khí thế của bà ta. Nhìn một hồi, cô không nói không rằng mà quay người bước đi.

- Đứng lại! -  Phía sau, giọng của Mary uy nghiêm vang lên thế nhưng điều đó không làm Âu Dương Thiên Thiên dừng bước, chân cô vẫn hướng đi ra ngoài.

Lúc này, một người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện, đứng chặn ngay trước lối ra vào cổng chính, không cho Âu Dương Thiên Thiên được đi tiếp, khiến cô bắt buộc phải dừng lại.

- Phu nhân gọi, cô không nghe thấy sao? - Người đàn ông mang kính đen làm Âu Dương Thiên Thiên không nhìn ra ông ta như thế nào, nhưng khí tức xung quanh thân thể rất lạnh lẽo, khiến cô bất giác lùi lại.

Người đàn ông này... mang theo sát khí nồng đậm, không hề giống đám ám vệ bình thường.... nguy hiểm! - Đó là từ đầu tiên hiện lên trong tâm trí cô.

Âu Dương Thiên Thiên tự nhắc bản thân tránh xa người đàn ông đó, cùng lúc nghe thấy tiếng giày cao gót đang tiếng đến gần mình, cô mím môi, quay lại đối diện với Mary FirsFlo:

- Bà muốn làm gì?

Người phụ nữ dừng chân trước mặt Âu Dương Thiên Thiên, nhếch môi trả lời:

- Ta làm gì... ngươi sẽ biết ngay thôi.

Âu Dương Thiên Thiên vừa nghe xong, cau mày muốn nói gì đó nhưng chưa kịp lên tiếng thì sau gáy đã truyền đến một cơn đau, mí mắt cô ngay tức khắc sụp xuống, thân thể bất chợt ngã quỵ ra sàn, ngất đi.

Mary đứng nhìn Âu Dương Thiên Thiên từ trên cao, lạnh lùng ra lệnh:

- Mang cô ta đến nhà riêng của ta, không được để bất kì ai trông thấy.


Người đàn ông đứng trước mặt nghe lệnh, cúi đầu xem như đã hiểu. Anh quỳ xuống bế bổng Âu Dương Thiên Thiên lên, ánh mắt chợt liếc sang nhìn bên cạnh, phía xa xa có một đám nữ hầu đang tụm lại, dường như đã chứng kiến toàn bộ sự việc.

Mary cũng đã thấy điều này, nhưng bà ta không tỏ vẻ lo lắng gì, chỉ nói:

- Cứ đi đi, việc còn lại ta sẽ giải quyết.

Lần này, người đàn ông không còn sợ gì nữa, nhanh chóng mang theo Âu Dương Thiên Thiên rời đi.

Đến lúc người đó hoàn toàn biến mất, Mary FirstFlo vẫn đứng nguyên tại chỗ, bà ta rũ mắt nhìn chiếc túi xách nằm trên mặt đất, dùng chân đá nó vào một góc, rồi mới tiến lại gần đám nữ hầu kia. Quét ánh mắt lạnh như băng nhìn một lượt đám người, Mary nghiến răng cảnh cáo:

- Chuyện vừa xảy ra, hãy xem như không thấy, ta cấm các ngươi truyền ra bên ngoài một lời nào. Nếu như để ta biết được, có kẻ to gan dám tiết lộ dù chỉ là một chữ thôi thì.... tự gánh hậu quả.

======================================

Âu Dương Vô Thần đi đến một tiệm bánh ngọt, anh xem xét đủ các loại bánh kem, còn lựa chọn mẫu trang trí vô cùng kĩ lưỡng. Cuối cùng, thành quả sau hơn hai mươi phút tìm kiếm cũng được đền đáp khi một chiếc bánh đã lọt vào mắt Âu Dương Vô Thần. Đó chính là bánh mousse chocolate ba lớp rất đẹp mắt, phần trang trí bên trên bao gồm hoa hồng đỏ được nặn bằng kem và những thanh chococlate hình trái tim xinh xắn, điểm nhẹ một ít trái cây, tạo nên vẻ hài hòa nhưng không kém phần tươi tắn. Nguyên nhân chiếc bánh này lọt được vào mắt Âu Dương Vô Thần có vẻ bởi vì nó giống Âu Dương Thiên Thiên, một cô gái với sự kết hợp giữa vui tươi, xinh đẹp và quyến rũ, ngọt ngào.

Âu Dương Vô Thần mang theo chiếc bánh đến nhờ người nhân viên gói lại thật đẹp cho mình, sau khi thanh toán, anh đứng đợi ở trước quầy tiếp tân, nhưng tâm thái có chút không kiên nhẫn. Anh liên tục nhìn đồng hồ, tính toán không biết Âu Dương Thiên Thiên đã nói chuyện cùng bà nội xong chưa, có vấn đề gì xảy ra hay không...v.v..

Lúc này, nữ nhân viên đã gói bánh xong, ngay lập tức mang đến cho Âu Dương Vô Thần. Anh nhìn thấy, cũng vội nhận lấy, thế nhưng khoảnh khắc vừa cầm vào hộp bánh, sợi dây buộc đột nhiên bị đứt, khiến chiếc hộp vô lực rơi xuống đất. Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến nữ nhân viên không phản ứng kịp, còn Âu Dương Vô Thần dù đã cố gắng nắm lấy sợi dây nhưng vẫn không thể cứu vãn được tình hình.


Cú va chạm khiến chiếc hộp rơi mạnh xuống đất, phần bánh bên trong đều vỡ vụn, đến mức văng hẳn ra khỏi hộp đựng, nát tươm.

Nữ nhân viên vô cùng hoảng hốt, vội quỳ xuống xem xét, lắp bắp nói:

- Sorry, sorry I... I will immediately exchange for another cake, please forgive me. Sorry customer..

(Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ lập tức đổi một chiếc bánh khác cho ngài, xin hãy thứ lỗi cho tôi. Rất xin lỗi quý khách.)

Vừa nói, nữ nhân viên vừa ngước mặt lên nhìn Âu Dương Vô Thần thế nhưng anh ấy lại đứng bất động tại chỗ, khuôn mặt cứng đờ chuyển sang trắng bệch, tựa như đang sợ hãi điều gì đó.

Nữ nhân viên nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ giọng gọi:

- Customer?

(Quý khách?)

Âu Dương Vô Thần không đáp lại, vẫn đờ đẫn đứng một chỗ, và rồi trong tâm trí như nghĩ đến ai đó, anh bất ngờ quay người, chạy vụt ra ngoài trong sự ngỡ ngàng của kẻ ở lại....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận