Đợi Lâm Ngữ Tình rời khỏi văn phòng, mọi người lại tụ tập lại với nhau bàn tán.
Lâm Thục Dung: "Này, chẳng lẽ mọi người không cảm thấy sau khi cô ấy gặp tai nạn thì giống như biến thành người khác sao?"
Tại trạch Hâm: "Ai chả thấy vậy, đúng là khác biệt rõ rệt."
Lưu An Kỳ: "Tôi cũng thấy thế, trước kia cô ấy hôm nào muốn tới thì tới hôm nào không muốn đến thì không đến, bỏ mặc công việc, còn luôn sai người khác làm cái này cái kia, so với hiện tại quả thực như hai người khác nhau."
Lương Bồi Hồng: "Cô ấy thay đổi theo hướng tích cực đối với cấp dưới như chúng ta mà nói, không phải là chuyện tốt hay sao?"
Lâm Thục Dung: "Haiz, hi vọng sẽ mãi tốt như vậy, đừng nhớ lại được chuyện trước kia rồi biến trở về như cũ là được."
Buổi chiều sau khi tan tầm, Lâm Ngữ Tình và Tần Tiểu Lam ngồi xe Ngô Húc Chu đến nhà hàng, trong bộ phận có mấy người có xe riêng, có thể tự lái xe đến đó.
Tới đầu cửa nhà hàng, Ngô Húc Chu dừng xe, "Các cô vào trước đi, tôi đi đỗ xe."
"Được."
Lâm Ngữ Tình và Tần Tiểu Lam xuống xe, cô hỏi Tần Tiểu Lam bên cạnh, "Những người khác tới chưa em?"
Tần Tiểu Lam vừa đi vừa nhìn điện thoại, "Em đọc tin nhắn trong nhóm chat thì có mấy người đã đến rồi, còn một số đang trên đường, sẽ tới nhanh thôi ạ."
"Ừ."
"Dĩ Hàm, là cô đấy à."
Lâm Ngữ Tình men theo giọng nói quay đầu lại nhìn, là người cô không muốn gặp, Bùi Tuyết.
Cô ta mặc chiếc váy màu đỏ bao mông, tóc xoăn lại, đi theo sau là một nam trợ lý.
Mặc dù chỉ gặp qua một lần nhưng cũng tính là người quen, cô thuận miệng đáp: "Trùng hợp như vậy sao?"
"Đúng thế, thật là tình cờ nha." Bùi Tuyết giẫm lên giày cao gót bước tới, "Tôi đang có hẹn ăn tối với kỹ sư trưởng của khách sạn MIC ở Slovenia ấy mà, thuận tiện bàn chuyện hợp tác với ông ấy."
Đây chắc chắn là muốn khoe khoang, Lâm Ngữ Tình cảm thấy trong lòng như có mấy ngàn con ngựa chạy qua, mà đối phương hết lần này tới lần khác cứ thích chọc giận cô, "Không phải tôi nói gì cô đâu, nhưng một người chẳng hiểu biết gì như cô lại cứ thích xen vào chuyện làm ăn thế.
Khách hàng cũng không phải người mù, ai có năng lực, ai không có năng lực họ đều có thể nhìn ra được đấy."
Lâm Ngữ Tình hơi nhướn mày: "Cô nói chuyện gợi đòn như vậy, bình thường chắc bị đánh không ít nhỉ?"
Tần Tiểu Lam sau lưng nhịn không được 'phụt' một tiếng bật cười, Bùi Tuyết trừng cô một cái, "Tôi chỉ nói sự thật thôi, loại người vô dụng như cô, ở trong công ty sẽ chỉ thành chướng ngại vật của Mộ Cẩn thôi."
"Cứ coi như tôi làm chướng ngại vật không giúp được gì thì đó cũng là chuyện của hai vợ chồng nhà tôi, chồng tôi thích giúp tôi dọn dẹp cục diện rối rắm đấy thì sao."
Bùi Tuyết khinh thường cười cười, "Cô lại còn không biết xấu hổ nữa, cả thế giới ai chả biết Mộ Cẩn chán ghét cô."
"Cô hình như không hiểu rõ nghĩa của cụm từ 'cả thế giới' này thì phải."
Tần Tiểu Lam nói đỡ Lâm Ngữ Tình, "Đúng vậy, tôi cảm thấy tổng giám đốc của chúng tôi rất thích chị Hàm, ngày nào cũng đi làm chung với chị ấy."
Bùi Tuyết liếc mắt, "Các cô cứ tự biên tự diễn ở đây đi."
Nói xong, cô ta khinh bỉ giẫm giày cao gót vào nhà hàng.
Lâm Ngữ Tình nghiêng đầu nhìn Tần Tiểu Lam, "Vừa rồi em làm tốt lắm."
Tần Tiểu Lam cười lộ ra răng nanh, gương mặt tròn trịa rất đáng yêu, "Chị Hàm quá khen rồi ạ."
Vào phòng bao, nhân viên trong bộ phận đều đã đến đầy đủ, tổng cộng có mười lăm người, chọn một cái bàn đặc biệt lớn vừa đủ chỗ ngồi.
Sau khi đồ ăn được bưng lên đầy đủ, Lâm Ngữ Tình nâng ly rượu đỏ, "Mặc dù dự án lần này thất bại, nhưng mỗi người trong chúng ta đều đã cố gắng hết sức rồi, vậy là đủ.
Nào, tôi xin kính mọi người một ly."
Mọi người nhao nhao cầm ly rượu lên, Lâm Ngữ Tình bổ sung một câu, "Những người phải lái xe thì đừng uống, lấy trà thay rượu nha."
Mấy người phải lái xe ở đây lần lượt đặt ly rượu xuống, nâng chén trà lên, "Nào, cạn ly!"
Sau khi cạn một ly, những người khác lục đục ngồi xuống, Lâm Ngữ Tình tiếp tục rót cho mình một ly rượu, "Trước kia tôi đã làm rất nhiều chuyện không tốt khiến mọi người không hài lòng, nhưng sau này tôi sẽ cố hết sức làm tốt chức vị giám đốc này, lắng nghe ý kiến và đề nghị của mọi người, đồng thời hi vọng mọi người cũng có thể tích cực phối hợp với tôi trong công việc.
Một ly này, tôi xin được uống trước."
Nói xong, cô ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
Ngô Húc Chu cũng đứng lên, "Giám đốc Tô có thành ý như vậy, chúng ta cũng kính giám đốc Tô một ly đi."
Mọi người nâng ly đứng lên lần nữa, Lâm Ngữ Tình cụng ly với bọn họ, "Tương lai mọi người phải cùng nhau cố gắng, nâng cao hiệu suất hoạt động của bộ phận tiêu thụ chúng ta."
"Được!"
Lâm Ngữ Tình ngàn chén không say, nhưng đó là cơ thể trước của cô, còn tửu lượng của Tô Dĩ Hàm thực sự quá kém, cô cũng chỉ uống ba ly rượu đỏ đã bắt đầu choáng váng hoa mắt, gương mặt nóng bừng lên.
Ăn được một nửa, Tần Tiểu Lam thấy mặt Lâm Ngữ Tình đỏ bừng, hỏi: "Chị Hàm, mặt chị đỏ quá, chị không sao chứ ạ?"
Lâm Ngữ Tình lắc đầu, "Không, không có gì đâu."
Nói xong, cơ thể của cô suýt gục xuống bàn đồ ăn trước mặt, Ngô Húc Chu ngồi cạnh đỡ lấy cô, "Mau, Tiểu Lam, giúp tôi đỡ cô ấy đến ghế salon đi, cô ấy uống say rồi."
Lâm Thục Dung nói: "Em vừa thấy chị ấy uống liền mấy ly, mắt cũng không nháy một cái, còn tưởng là tửu lượng của chị ấy rất tốt nữa."
"Tôi cũng tưởng vậy."
Tần Tiểu Lam đỡ cô đến ghế salon, nhìn Lâm Ngữ Tình say mèm bó tay toàn tập, "Giám đốc Ngô, làm sao bây giờ ạ, chúng ta cũng không biết nhà chị Hàm ở đâu."
Ngô Húc Chu nói: "Cô gọi điện báo Tô tổng tới đón đi."
"À à, vâng ạ."
Nửa tiếng sau Tô Mộ Cẩn liền có mặt tại nhà hàng, vào phòng ăn, Tần Tiểu Lam chỉ vào Lâm Ngữ Tình trên ghế, "Tô tổng, chị Hàm ở kia ạ."
Tô Mộ Cẩn trực tiếp đi qua, Lâm Ngữ Tình nằm trên ghế salon miệng còn lẩm bẩm, "Thật ra, thật ra tửu lượng của tôi tốt lắm đấy, tôi từng uống hai cân rượu mà không say lận...!Haha..."
Tô Mộ Cẩn hơi đau đầu, cúi người bế cô lên, nói với Tần Tiểu Lam bên cạnh: "Giúp tôi mở cửa."
"A, vâng ạ."
Những nữ nhân viên ở đây không khỏi đều bị kiểu bế kiểu công chúa của tổng giám đốc bá đạo Tô Mộ Cẩn thu hút, trong lòng không nhịn được cảm thán, thật là đẹp trai, nếu mình cũng có ông xã đẹp trai như vậy thì chắc chắn ngày nào cũng bị tiểu đường chết mất.
Tô Mộ Cẩn bế Lâm Ngữ Tình ra cửa.
Trong bãi đỗ xe của nhà hàng, Bùi Tuyết tiễn khách hàng, vẫy tay tạm biệt với bọn họ, vừa quay đầu lại liền thấy Tô Mộ Cẩn bế Lâm Ngữ Tình, cô ta sững sờ.
Một lát sau, cô ta mới hoảng hồn, nở một nụ cười, "Mộ Cẩn, sao anh lại ở đây vậy?"
Tô Mộ Cẩn thản nhiên nói: "Đón cô ấy."
Bùi Tuyết nhìn thoáng qua người trong ngực hắn, sự đố kị cuồn cuộn trào lên, "Cô ấy không khoẻ ạ, sao phải bế vậy?"
"Cô ấy uống say."
Bùi Tuyết không tin, "Không phải là giả vờ đấy chứ."
Tô Mộ Cẩn cũng không muốn tốn thời gian với cô ta ở đây, hắn bế Lâm Ngữ Tình vòng qua cô ta đến cạnh xe, đặt cô xuống trước, sau đó lấy chìa khóa xe mở cửa ra, kéo cửa chỗ ghế lái phụ nhét cô vào, khom người kiên nhẫn thắt chặt dây an toàn giúp cô.
Đóng cửa xong, hắn lại vòng qua đầu bên kia xe.
Chiếc xe khởi động, cửa sổ xe hơi hé mở, gió thổi vào làm lay tỉnh Lâm Ngữ Tình trong cơ mê, chỉ là tác dụng của cồn làm lí trí cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Cô ngốc lăng nhìn ra ngoài cửa sổ, hơn tám giờ tối, trên đường đi thứ chiếm cứ đôi mắt nhiều nhất chính là đèn nê-ông, ánh đèn lấp lóe khiến người ta hoa mắt.
Lâm Ngữ Tình chú ý tới một ông lão bạc đầu bên lề đường, ông ấy cầm một cây tre cột rơm ở đầu cột, trong đống rơm cắm một chuỗi hồ lô bọc đường.
Cô quay đầu nói với Tô Mộ Cẩn: "Dừng xe, dừng xe, tôi muốn xuống xe!"
Tô Mộ Cẩn chỉ nghĩ là cô say rượu quấy rối, không để ý tới, Lâm Ngữ Tình vẫn như đứa bé cố chấp không bỏ, nắm chặt tay nắm cửa, "Tôi muốn xuống xe!"
Tô Mộ Cẩn không thể không dừng xe, xe đỗ lại, Lâm Ngữ Tình đẩy cửa ra, đầu óc cô rất hỗn độn, sau khi xuống xe có chút đứng không vững.
Tô Mộ Cẩn sợ cô xảy ra chuyện, đành phải mở dây an toàn đuổi theo, hắn chạy lên giữ chặt cổ tay của cô, "Đừng phát điên nữa, đi về."
Lâm Ngữ Tình chỉ chỉ phía trước, "Tôi muốn mua cái kia."
Tô Mộ Cẩn thuận theo phương hướng cô chỉ nhìn sang, phía trước là một ông lão bán kẹo hồ lô.
Lâm Ngữ Tình nắm cánh tay hắn lắc lắc, ánh mắt ầng ậc nước khao khát nhìn hắn, "Tôi muốn mua, mua cho tôi đi."
Tô Mộ Cẩn nhìn gương mặt đỏ hồng cô, hít một hơi, dắt cô đi lên phía trước.
Sắp đuổi kịp, Lâm Ngữ Tình gọi ông lão lại, "Ông ơi, cháu muốn mua hồ lô ạ."
Ông lão quay đầu, nhìn thấy khách hàng, ông cười thân thiện, đặt gậy tre cõng trên vai xuống, "Các cháu muốn lấy cái nào?"
Lâm Ngữ Tình chỉ một xâu hồ lô phía trên, cười ngốc, "Cháu muốn cái này ạ."
"Có ngay đây." Ông lão lấy xâu kia cho cô.
Lâm Ngữ Tình cầm ở trong tay, "Cháu, cháu trả ông tiền ạ...!Tiền đâu...!Không thấy tiền đâu."
Tô Mộ Cẩn im lặng, móc bóp trong túi ra, rút từ trong ví tiền một tờ một trăm đồng, ông lão nói: "Cháu có tiền lẻ không, ông không có tiền lẻ."
Tô Mộ Cẩn lại mở túi tiền ra, "Không có ạ."
Ông lão đau đầu, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Lâm Ngữ Tình đã bóc giấy gói ra, bắt đầu liếm, cho nên cũng không thể trả lại hàng.
Tô Mộ Cẩn nói: "Không cần trả tiền thừa đâu ạ."
Lâm Ngữ Tình đến cạnh Tô Mộ Cẩn, liếc nhìn ảnh chụp trong ví hắn, là một cô gái mặc váy ngồi trên ghế trong công viên, trên tay cầm một đóa hoa, cô cười ngốc nghếch, "Haha, người này...!quen lắm...!hình như tôi đã từng gặp thì phải..."
Tô Mộ Cẩn đóng lại ví, liếc cô một cái, "Đi thôi."
"A." Lâm Ngữ Tình vừa liếm hồ lô, vừa đi theo phía sau hắn.
"Này, cô làm gì vậy!"
Tô Mộ Cẩn nghe được tiếng, quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Ngữ Tình ngã trên mặt đất, hồ lô cũng rơi xuống theo, cô lẩm bẩm: "Kẹo của tôi rơi rồi..."
Một người đàn ông mập mạp bên cạnh nói: "Là cô ta không có mắt nhìn đường, đụng vào người khác!"
Tô Mộ Cẩn không để ý tới hắn ta, kéo Lâm Ngữ Tình dậy, Lâm Ngữ Tình ủy khuất chỉ hồ lô dưới mặt đất, "Hồ lô của tôi, rơi rồi."
"Bẩn rồi, không ăn được nữa." Tô Mộ Cẩn dắt cô đi, ông lão bán hồ lô đuổi theo, đưa cho cô một cái mới, "Này tiểu thư, ông cho cháu một cái khác."
Lâm Ngữ Tình cười thỏa mãn, "Cảm ơn ông ạ."
Ông lão cũng cười, nhìn Tô Mộ Cẩn nói: "Chàng trai, nhớ giữ cô ấy thật chặt đấy."
Tô Mộ Cẩn nhìn Lâm Ngữ Tình liếm kẹo như một đứa trẻ con, dắt cô đến chỗ đậu xe..