Trọng Sinh Hào Môn Lầm Hôn


Lâm Ngữ Tình nhìn chằm chằm tay hắn trong chốc lát, đột nhiên chú ý tới ngón áp út của hắn cũng không có nhẫn, "Nhẫn của anh đâu?"
Tô Mộ Cẩn còn chẳng quay đầu lại, không chút nào chột dạ đáp, "Ở nhà."
Lâm Ngữ Tình cạn lời, "Thế anh còn không biết xấu hổ nói tôi không đeo nhẫn?"
Tô Mộ Cẩn không đáp lại.
Đi đến bãi đỗ xe, Tô Mộ Cẩn buông lỏng tay cô ra, mở cửa chỗ tay lái ngồi vào xe.
Lâm Ngữ Tình kéo cửa sau, khom lưng bước vào.
Trong xe rất an tĩnh, không ai nói chuyện.
Hai người bọn họ cũng chẳng có đề tài chung gì để nói.
Lâm Ngữ Tình ngây ra ngắm quang cảnh thành phố ngoài cửa sổ, khi thấy một gian hàng bán bánh trung thu bên lề đường, cô mới thu hồi tầm mắt, "Thì ra sắp đến trung thu rồi."
"Ừ." Tô Mộ Cẩn đáp khẽ.
Lâm Ngữ Tình lấy điện thoại ra xem bao giờ đến trung thu, thì ra là thứ sáu tuần sau.

Tết trung thu được tổ chức trong ba ngày, vừa vặn trùng với thứ bảy và chủ nhật.
***
Buổi chiều hôm Tết trung thu, Lâm Ngữ Tình tắm rửa thay quần áo xong xách theo một hộp bánh trung thu ra ngoài, nói trước với dì Phan rằng chiều mai cô mới về.
Thời tiết hôm nay có chút lạnh, nhiệt độ không khí khoảng 20 độ, giữa trưa mặt trời lên cao mới bắt đầu ấm hơn.

Dư Uyển Mai ngồi ở bệ cửa bóc vỏ lạc vừa được phơi xong.
"Mẹ!"
Dư Uyển Mai ngẩng đầu, thấy Lâm Ngữ Tình ngoài cổng sắt, bà mặt mày hớn hở, nhanh chóng đứng dậy vòng qua cái rọ tre trước mặt để đi mở cửa, "Mau vào đi con."
Lâm Ngữ Tình đưa túi bánh trung thu cho bà, "Chúc mẹ trung thu vui vẻ ạ."
"Ai da, về nhà một chuyến là được còn mang theo quà làm gì."
Lâm Ngữ Tình kéo tay bà đi vào nhà, "Cái này cũng không được tính là quà mà mẹ, mẹ xem nhà người ta ai cũng có bánh trung thu để đón Tết, nhà của chúng ta sao có thể không có cho được."
Dư Uyển Mai cười, "Nếu con muốn ăn bánh trung thu thì mẹ có thể làm cho con."
"Tự làm phiền lắm mẹ, mua sẵn là được rồi ạ."
Vào phòng, Dư Uyển Mai để bánh trung thu ở bên cạnh TV, quay lại hỏi cô, "Mấy hôm trước mẹ có phơi chút thảo mộc, định đợi khi nào con về thì bảo con mang về pha trà mà uống, con có muốn uống thử không."
"Dạ, có mẹ."
Lâm Ngữ Tình thường xuyên đến đây mỗi tuần một lần.

Tuy rằng là con gái nuôi mới nhận cách đây không lâu nhưng Dư Uyển Mai vẫn luôn coi cô như con gái ruột, hay để lại cho cô quà bánh ngon.
Thêm một chút mật ong vào trà làm trà vừa có mùi thơm vừa có vị ngọt của mật ong.
"Uống ngon lắm mẹ ạ." Lâm Ngữ Tình uống trà Dư Uyển Mai pha, rất thỏa mãn nói.
"Nếu con thích thì để mẹ gói lại cho con mang về, nào rảnh thì tự pha mà uống trong lúc làm việc cũng được." Dư Uyển Mai cười hiền từ, "À, vẫn còn một ít mật ong hoa vải (*) đấy con, thơm lắm, thêm vào trà hoặc pha trực tiếp với nước cũng được.

Mẹ nghe người ta nói, uống trà mật ong hoa vải tốt cho da lắm."
(*) Mật ong hoa vải phổ biến ở tỉnh Bắc Giang, miền Bắc nước ta và được ong hút phấn từ cây hoa vải mỗi mùa hoa vải nở và tạo thành mật ong.
Dư Uyển Mai cái gì tốt cũng giữ lại cho cô, làm Lâm Ngữ Tình có chút đau lòng, cô nhấp một ngụn trà thảo mộc, "Nhiều quá con cũng không uống hết nổi đâu ạ, mẹ để dành lại một ít cho mình đi."
"Thôi mẹ không thích uống mấy thứ này đâu, giữ lại thì phí lắm."
Lâm Ngữ Tình biết tính bà, không cản bà nữa.

Nhưng gì cô có thể làm chỉ là về nhà thăm bà nhiều hơn thôi.
"Mẹ, mấy nay cha mẹ con đều không có ở nhà, vậy nên hôm nay con ở đây ăn trung thu với mẹ nhé."
Dư Uyển Mai cười, "Được, con muốn ở đây bao lâu cũng được."
"Dạ."
Uống xong trà, Lâm Ngữ Tình ngồi ở trong sân bóc vỏ lạc với Dư Uyển Mai.
Hai mẹ con vừa bóc vỏ lạc vừa tám chuyện rôm rả, bất tri bất giác mặt trời đã lặn xuống núi.
Dư Uyển Mai nấu thức ăn ở trong phòng bếp, Lâm Ngữ Tình phụ bà một tay, hai người cũng không ăn nhiều, ba món là đủ.
***
Dì Phan cũng nấu ba món, bưng lên bàn, Tô Mộ Cẩn lại không có ý muốn động đũa.
"Thiếu gia ăn cơm đi, sắp nguội mất rồi." Dì Phan tốt bụng nhắc nhở.
Tô Mộ Cẩn ngước mắt, "Cô ấy đi đâu vậy ạ?"
Dì Phan hiểu người hắn đang nói đến là Lâm Ngữ Tình, "Tiểu thư vừa ăn cơm trưa xong không bao lâu liền đi ra ngoài, còn nói tối nay không về nữa.

Dì còn tưởng rằng con bé đã nói với con rồi chứ."
Tô Mộ Cẩn không nói gì, nhìn ba món ăn trên bàn, không có một chút cảm giác thèm ăn.
Cô không về? Ở chung với ai? Phó Đông Minh sao?
Nghĩ đến Phó Đông Minh, tay Tô Mộ Cẩn đặt ở trên đùi hơi siết chặt lại.
***
Lâm Ngữ Tình ăn cơm với Dư Uyển Mai xong.

Hai người ngồi ở trong sân ngắm ánh trăng, trên bàn bày chút trái cây, còn có bánh trung thu vừa được cắt.
Những năm về trước, hai mẹ con cô đều đón Tết Trung Thu như thế này.
Nhìn ánh trăng, khoé mắt Dư Uyển Mai hơi ươn ướt, bà mau chóng lấy khăn tay ra lau nước mắt, Lâm Ngữ Tình nhìn bà hỏi: "Mẹ sao vậy ạ?"
Khoé mắt Dư Uyển Mai hơi hồng, bà nói: "Không có gì, mẹ chỉ là có chút nhớ Ngữ Tình mà thôi."
Lâm Ngữ Tình thấy hơi chua xót, bình thường lúc bà ở một mình chắc chắn đã rơi rất nhiều nước mắt, cô nắm lấy tay bà, "Mẹ, bây giờ con cũng là con gái mẹ."
"Ừm, mẹ biết."
Lâm Ngữ Tình ôm bả vai mẹ, tựa vào đầu bà, "Sau này con cũng sẽ báo hiếu mẹ như cô ấy."
Dư Uyển Mai khẽ cười, xoa đầu cô, "Con có thể tới thăm mẹ là mẹ đã vui lắm rồi."
Lúc này, chuông điện thoại ở trên mặt bàn bỗng vang lên, Lâm Ngữ Tình buông Dư Uyển Mai ra, cầm điện thoại lên nhìn, là Tô Mộ Cẩn gọi đến.
Cô ấn nút nghe máy, "Alo?"
"Cô đang ở đâu?"
Lâm Ngữ Tình thuận miệng hỏi: "Để làm gì?"
Một lát sau, người đầu bên kia mới nói: "Tôi đi đón cô."
Lâm Ngữ Tình cảm thấy khó hiểu, "Vì sao?"
"Cô là vợ của tôi, tôi đi đón cô còn phải có lý do sao?"
Lâm Ngữ Tình sửng sốt, tên này lại nổi điên cái gì vậy?
"Này, anh không cảm thấy gần đây anh..." Lâm Ngữ Tình muốn nói lại thôi.
"Cái gì?"
Lâm Ngữ Tình hơi khó mở miệng, "Anh không cảm thấy gần đây anh...!rất khác thường hay sao?"
Bên kia điện thoại trầm mặc một lát, "Nói cho tôi cô đang ở chỗ nào?"
"Anh không cần tới đón, tối nay tôi không về." Lâm Ngữ Tình cúp máy, nhưng lại không thể bình tĩnh được.
Thái độ khác thường của Tô Mộ Cẩn gần đây làm cô cảm thấy hắn quan tâm tới cô.

Nhưng có đôi khi hắn lại lạnh nhạt, làm cô cảm thấy là mình nghĩ quá nhiều rồi.
Có lẽ, tính cách của Tô Mộ Cẩn chính là khác thường như vậy, cô không cần phải để ý làm gì.
Dư Uyển Mai cười ẩn ý hỏi: "Là bạn trai con à?"
Lâm Ngữ Tình tỉnh táo lại, "Không phải đâu ạ."
Dư Uyển Mai cười cười, cũng không hỏi tiếp nữa, bà đưa nho cho cô, "Con ăn thử nho đi, ngọt lắm đấy."
"Vâng, mẹ cũng ăn đi ạ." Lâm Ngữ Tình lấy một quả nho bỏ vào trong miệng, rất ngọt, ngọt đến nao lòng.

Một lát sau, điện thoại lại rung lên, là thông báo của WeChat.
Phó Đông Minh: Trung thu vui vẻ.
Lâm Ngữ Tình nhìn màn hình hiển thị, cũng rep lại một tin nhắn: Trung thu vui vẻ.
Phó Đông Minh: Ánh trăng tối nay rất đẹp, cô có đang xem không?
Lâm Ngữ Tình: Có.
Phó Đông Minh: Một mình sao?
Lâm Ngữ Tình: Với người nhà.
Phó Đông Minh: Vài ngày nữa, tôi có một món quà muốn tặng cho cô.
Lâm Ngữ Tình nhớ tới đôi hoa tai lần trước Phó Đông Minh tặng cho cô, cô vẫn luôn không có dịp để đeo, để không thật lãng phí.
Lâm Ngữ Tình: Không cần quà đâu, anh tặng mấy cái bánh trung thu cho tôi ăn là được rồi.
Phó Đông Minh: Cô nhất định sẽ rất vui khi nhận món quà này.
Lâm Ngữ Tình: Là cái gì vậy?
Phó Đông Minh: Đến lúc đó cô sẽ biết.
Lâm Ngữ Tình nhìn màn hình, khẽ mỉm cười.
Hôm sau, Lâm Ngữ Tình ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi trong chốc lát mới đi về.
Những món cô mang về còn nhiều hơn lúc mang đến, Dư Uyển Mai nhét rất nhiều thứ cho cô, đa phần là một số nông sản mà bà tự dự trữ, bà nói một mình bà ăn không hết cho nên để Lâm Ngữ Tình mang về nhà ăn.
Lâm Ngữ Tình đưa quà bánh mang về cho dì Phan cất, chỉ xách túi xách lên tầng.
Đến cửa phòng, đúng lúc gặp phải Tô Mộ Cẩn đang mở cửa.

Hắn mặc một chiếc áo len mỏng màu xám đi ra khỏi phòng, tình cờ chạm mặt Lâm Ngữ Tình.
Hai người nhìn nhau một cái, cũng chẳng ai mở miệng nói chuyện trước.
Lâm Ngữ Tình chỉ lễ phép cười với hắn một cái coi như chào hỏi rồi mở cửa đi vào phòng.
Món quà mà Phó Đông Minh nhắc đến ở hôm Trung Thu, Lâm Ngữ Tình quả thật rất vui vẻ nhận lấy, đó là đơn đặt hàng đầu tiên từ Duy Ân với Hối Cẩm, trị giá 600 vạn.
Điều này tương đương với việc, thương hiệu đứng nhất nhì ở Châu Âu chính thức trở thành khách hàng của Hối Cẩm.
Vì hạng mục này, Lâm Ngữ Tình đã bỏ rất nhiều công sức suốt hai tháng qua.

Vốn nghĩ rằng Phó Đông Minh sẽ còn phải so sánh lợi nhuận với các nhà cung cấp khác rồi mới quyết định chốt đơn, lại không ngờ rằng anh ấy vừa nhận được hàng mẫu chưa tới mấy ngày đã quyết định muốn hợp tác với Hối Cẩm rồi, điều này khiến cho cô có chút ngoài ý muốn.
Lâm Ngữ Tình đang tính mức giá trong văn phòng thì Lưu An Kỳ gõ cửa bước vào, "Quản lý, bộ phận tài vụ nói đã nhận được tiền đặt cọc của Duy Ân rồi, tổng cộng là 180 vạn ạ."
Phó Đông Minh quả là một con người đánh nhanh thắng nhanh, Lâm Ngữ Tình đến giờ vẫn còn cảm thấy có chút không chân thật, "Ok, tốt rồi.

Bây giờ em lập tức đi chuẩn bị đơn hàng đi, yêu cầu phía nhà máy bắt đầu sản xuất sản phẩm dựa trên hàng mẫu.

Còn nữa, bảo giám đốc quản lý sản xuất báo lại ngày giao hàng rồi mau chóng nói cho chị nhé."
"Dạ vâng."
Lâm Ngữ Tình nghĩ, để có thể nhận được hạng mục này, chắc chắn các nhân viên trong bộ phận cũng đã tốn rất nhiều công sức, "Phải rồi, An Kỳ, chúng ta đã mấy tháng rồi không tổ chức các hoạt động cho bộ phận mình.

Để giành được hạng mục của Duy Ân mọi người đều đã rất vất vả rồi, lần này để chị chiêu đãi mọi người tụ tập đi chơi một chuyến.

Em thống kê xem mọi người thích đi đâu hộ chị nhé."
"Vâng quản lý."
Buổi tối, group chat bộ phận trên WeChat sôi nổi dị thường, Lâm Ngữ Tình ngồi co chân trên giường, trả lời mấy cái email rồi vào xem đã có hơn mấy trăm tin nhắn chưa đọc, mọi người đều đang thảo luận nên đi đâu.
Lâm Ngữ Tình nhìn mười mấy tin nhắn mới nhất, đa số mọi người đều thiên về đi ăn đồ nướng BBQ.
Tần Tiểu Lam: Nếu đã quyết định ăn BBQ thì cả bộ phận chúng ta đến quán thịt nướng BBQ cũng không tiện lắm, hay là xem nhà ai rộng thì có thể đến nhà người đó ăn cũng được.
Với Trạch Hâm: Đa số mọi người trong bộ phận chúng ta đều ở nhà thuê hoặc là chung cư, không hợp để tổ chức lắm.
Lâm Thục Dung: Chúng ta có thể thuê một căn biệt thự, còn có thể ngủ qua đêm ở biệt thự nữa.
Lưu An Kỳ: Thuê biệt thự có phải có hơi phiền phức hay không...!bộ phận chúng ta nhiều người như vậy, hơn nữa, để ăn một buổi thịt nướng BBQ mà thuê hẳn cái căn biệt thự thì lỗ lắm.
Tần Tiểu Lam: A, không phải nhà chị Hàm là biệt thự sao ạ? Hay là chúng ta đến nhà chị ấy.
Với Trạch Hâm: Tiểu Lam, nhà chị Hàm cũng chính là nhà ông chủ đấy.
Tần Tiểu Lam: [Bĩu môi] Ừ nhỉ.
Lâm Ngữ Tình: Đến nhà chị cũng được.
Tần Tiểu Lam: Thật ạ?
Lâm Ngữ Tình: Ừm, nhưng mà mọi người ăn xong phải dọn đấy.
Lâm Thục Dung: Việc này là điều hiển nhiên mà.
Lâm Ngữ Tình: Vậy bao giờ?
Ngô Húc Chu: Chắc cuối tuần rất nhiều người có hẹn, nếu không thì tối thứ sáu tuần này đi, sau khi tan tầm thì trực tiếp qua đó luôn.
Lâm Ngữ Tình: Ok.

Dì giúp việc nhà chúng tôi bình thường bận đến kì lạ, đến lúc đó mọi người qua đây phải giúp dì ấy nha.
Tần Tiểu Lam: Không thành vấn đề ạ! Hì hì...
Ngô Húc Chu: Như vậy đi.

Về nguyên liệu nấu ăn, tôi có thể đi mua với Benson.
Lưu An Kỳ: Có cần mua bếp nướng không?
Lâm Ngữ Tình: Không cần mua bếp nướng, nhưng có khả năng không đủ xiên nướng, mua thêm cũng được.
Lưu An Kỳ: Được, tôi phụ trách mua dụng cụ nướng thịt.
Tần Tiểu Lam: Kkk, em thì phụ trách mua đồ uống nha.
Mọi người tiếp tục khí thế ngất trời thảo luận, Lâm Ngữ Tình yên lặng đọc.

Thật ra mấy ngày qua cô cũng rõ ràng cảm nhận được các đồng nghiệp đã không còn xa cách như lúc trước, cũng càng ngày càng thân cận hơn.
Cô cầm điện thoại xuống tầng, mở cửa đi dạo trong vườn hoa, nghĩ đến hôm đó nên chọn vị trí nào phù hợp để nướng BBQ.

Còn nữa, bếp nướng thì trong nhà đã có một cái, thiếu thì còn có thể mượn thêm bếp nướng của nhà Liêu Thanh Thanh đến đây.

Sĩ số trong bộ phận chỉ hơn mười mấy người, hai cái bếp nướng chắc là cũng đủ dùng rồi.
Nghĩ một lúc, cô ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện có người đứng trên ban công tầng hai.

Là Tô Mộ Cẩn, trên tay hắn cầm một chai Coca thuỷ tinh, dựa vào hàng rào.

Vốn là muốn nhìn xem rốt cuộc Lâm Ngữ Tình muốn làm cái trò gì, nhưng nhìn nửa ngày cũng không thấy rốt cuộc cô muốn sao, cứ ngây ngốc đi tới đi lui như vậy.
Lâm Ngữ Tình vào nhà, thùng thùng chạy lên tầng, cô quên mất một chuyện rất quan trọng.
Gõ cửa phòng Tô Mộ Cẩn, Lâm Ngữ Tình thở hổn hển, nhìn Tô Mộ Cẩn mặc áo ngủ màu xanh đen đằng sau cửa, "Có chuyện này quên mất chưa nói với anh, tôi lỡ đồng ý với đồng nghiệp cho bọn họ đến nhà tổ chức tiệc đồ nướng BBQ vào tối thứ sáu rồi.

Anh...!anh không ngại chứ?"
Tô Mộ Cẩn nhàn nhạt nói: "Tôi ngại hay không có quan trọng sao?"
Lâm Ngữ Tình có chút áy náy, vừa rồi đồng ý nhanh quá, đáng lẽ nên thương lượng với hắn trước mới đúng, "Thật ra chỉ là tổ chức trong vườn hoa mà thôi, sẽ không quấy rầy đến anh đâu."
Tô Mộ Cẩn không vui, "Cho nên, cô căn bản là không tính mời tôi tham gia?"
"Hả?" Lâm Ngữ Tình lén nhìn hắn một cái, cho rằng hắn sẽ rất phản cảm trong nhà ồn ào, nhưng hắn nói như vậy tức là cũng muốn ăn sao? Cô cười cười, "Anh muốn ăn cái gì, đến lúc đó nướng chín rồi tôi đưa đến cho anh."
Tô Mộ Cẩn nhướng mày nhìn cô, "Ý là cô hy vọng hôm đó tôi tốt nhất không nên xuất hiện?"
Lâm Ngữ Tình mếu mặt, "Tôi không có ý này mà, vậy anh muốn thế nào?"
"Thuận theo tự nhiên."
Thuận theo tự nhiên, là sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui