Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về


Editor: Onana

Beta: Tiệm muối ba giới

Bên dưới, Từ Thần Vũ đã tức giận đến đỏ cả mắt, hai mắt bừng bừng lửa giận như ngọn lửa bùng cháy, khí tức kinh người bắn ra tứ phía.
Đôi mắt sắc bén như đao lóe lên tia sáng lạnh lẽo, mắt nhìn chằm chằm đôi vợ chồng cầm thú trên sân khấu.

"Hàn Mặc Phong, Cố Quân Lân, hai người buông tôi ra.
Tôi nhất định phải dạy dỗ đôi vợ chồng cầm thú kia thật tốt mới được.
Hinh Nhã là người mà loại người đê tiện như bọn họ có thể bắt nạt được sao." Từ Thần Vũ cố gắng giãy giụa tiến về phía trước.

Hàn Mặc Phong nắm chặt một cánh tay của anh: "Từ Thần Vũ, bình tĩnh lại đi, tôi biết anh nhìn thấy Hình Nhã bị người khác bắt nạt, trong lòng vô cùng khó chịu.
Nhưng lúc này, không đến lượt anh đứng ra bênh vực cho cô ấy.
Nếu xử lý không tốt chuyện này thì ngày mai sẽ bị lên báo đến lúc đó vô cùng khó xử.
Nó sẽ phá hủy bữa tiệc mừng Hình Nhã trở về, trách nhiệm này anh không thể gánh vác nổi."

"Chẳng lẽ, cứ như vậy nhìn cô ấy bị người khác bắt nạt sao?" Từ Thần Vũ rống lên.


Cố Quân Lân cố gắng lôi kéo cánh tay đang giãy giụa không ngừng của anh: "Từ trước đến nay, Hinh Nhã là người luôn bình tĩnh và điềm đạm.
Anh nhìn xem cô ấy vẫn đang đứng ở trên sân khấu như một nữ hoàng, làm gì chật vật nào.
Chuyện này, thái độ của cô ấy quyết định hết tất cả.
Cho dù ngày mai truyền thông khắp nơi đưa tin thì thế nào, thái độ của cô ấy như vậy sẽ khiến truyền thông cũng không dậy nổi sóng gió thực sự gì."

"Cô ấy đang cố gắng hết sức, không có người nào giúp đỡ cô ấy, cô ấy chỉ có thể tự mình chiến đấu.
Thân phận của cô ấy yêu cầu phải tự mình nỗ lực để người khác công nhận.
Danh tiếng của cô ấy cũng phải nỗ lực biểu hiện thì mới được người khác chấp nhận.
Cho dù là cái gì cô ấy cũng phải tự mình tranh thủ, cô ấy đã đủ đáng thương rồi, vì sao những người này còn gây khó dễ cho cô ấy." giọng nói của Từ Thần Vũ kìm nén mang theo sự nặng nề và chán nản bất lực.

Nếu anh đủ mạnh mẽ mang cô ấy dưới cánh chim của mình để bảo vệ, cô ấy sẽ không phải gặp nhiều khổ sở như vậy.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team)

Chu Thiên Du nghe xong lời nói của anh, mắt hơi hơi ướt: "Bữa tiệc hoành tráng như vậy, còn tưởng rằng từ giờ về sau, đại tiểu thư họ Ôn danh xứng với thực, ít nhất cũng đỡ vất vả hơn một ít, thật không nghĩ đến..
Đây mới là cửa ải khó khăn lớn nhất trong cuộc đời của cô ấy!"


Lăng Thanh Hiên nhìn về phía Ôn Hinh Nhã, ánh mắt cũng đầy thương tiếc: "Tôi tin tưởng, cô ấy nhất định sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn này.
Cô ấy không phải là người dễ dàng bị những sự đau khổ này đánh bại!"

Bên kia, Ninh Thư Thiến nhìn mẹ nuôi của Ôn Hinh Nhã đang làm trò hề trên sân khấu cùng với tiếng chửi mắng sắc bén và chói tai của bà ta, trong mắt chứa đầy sự vui sướng khi người gặp họa.

Bà ta đồng ý làm hết sức mình giúp Ôn Hinh Nhã chuẩn bị cho bữa tiệc tối, nhưng người đang ở giữa sân khấu xuất hiện ngoài dự đoán, không liên quan gì đến bà ta!

Ôn Du Nhã và Hạ Như Nhã đứng sát vào bên người bà ta, cả hai đều rất đắc ý!

Có tổ chức bữa tiệc trở về trang trọng như thế thì sẽ thế nào chứ? Chuyện xấu mặt này xảy ra, ngày mai truyền thông khắp nơi đưa tin, xem cô ta lấy mặt mũi đâu để đi lại trong giới quý tộc.

Từ trước đến nay, ông nội coi trọng nhất là mặt mũi, cô ta mất mặt như vậy, liên lụy đến toàn bộ nhà họ Ôn.
Thậm chí, tập đoàn Ôn Thị cũng mất mặt theo.
Đến lúc ấy, ông còn có thể bao dung cô ta hay không, sớm hay muộn cô ta sẽ trở thành đứa cháu bị họ Ôn bỏ rơi.

Ôn Du Nhã thì thầm nói: "Mẹ, đây là kế sách lúc trước mẹ tiết lộ cho con sao? Thật là cao minh, không nghĩ đến mẹ có thể nghĩ ra biện pháp làm Ôn Hinh Nhã thành ra như vậy!"


Lúc trước, khi cô ta nhìn thấy khí chất Ôn Hinh Nhã giống như mỗi bước đi đều tựa như hoa sen, cô ta hận không thể lao đến xé hết tất cả.
Chỉ là sau này, Ôn Hinh Nhã giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, khác biệt lớn như vậy, không biết cô ta có thể chấp nhận được không.

Ninh Thư Thiến nhẹ nhàng vuốt sợi tóc bên tai mình, cử chỉ ưu nhã mang theo sự quyến rũ: "Lúc trước, khi ông của con tìm được cô ta đã cho đôi vợ chồng này một trăm vạn để đưa cô ta đến nơi khác.
Sau mẹ lại biết ông con chuẩn bị tổ chức bữa tiệc trang trọng để giới thiệu cô ta trở về, mẹ liền nghĩ tới chiêu này."

Ánh mắt Hạ Như Nhã lấp lánh như sao trên trời: "Đúng là một chiêu rút củi dưới đáy nồi hay, trực tiếp làm cô ta ở trước mặt mọi người mang tai tiếng còn liên lụy đến mặt mũi của ông, liên lụy đến danh tiếng của nhà họ Ôn bị vấy bẩn, danh tiếng của tập đoàn họ Ôn Thị cũng bị tổn hại.
Dì Ninh, con thật là phục dì."

Ninh Thư Thiến vuốt ve hai tay, lông mày nhếch lên vô cùng đắc ý: "Đánh rắn phải đánh bảy tấc, quá khứ tối tăm vĩnh viễn là vết nhơ không thể xóa được của Ôn Hinh Nhã.
Điểm này có thể dùng mọi lúc mọi nơi nhưng chỉ là vào thời điểm quan trọng mới có thể một đòn đánh trọng thương làm cô ta không có cơ hội phản kích."

Ôn Du Nhã thân thiết kéo cánh tay Ninh Thư Thiến, trong mắt đầy kiêu ngạo và tự hào: "Mẹ, mẹ thật lợi hại, con có một người mẹ lợi hại như người là phúc ba đời"

Mẹ Ôn Hinh Nhã sinh ra trong gia đình danh giá, lớn lên lại xinh đẹp như thế nhưng đáng tiếc mệnh không tốt, hồng nhan bạc mệnh.
Không thể bảo vệ con gái của mình, còn làm con gái lưu lạc bên ngoài mười lăm năm, không thể so sánh với cô ta.

Hạ Như Nhã cũng đến kéo một cánh tay khác của Ninh Thư Thiến, cười đến ngượng ngùng và dịu dàng: "Tuy rằng, con không có may mắn có một người mẹ như dì Ninh nhưng ta có em gái tốt như Du Nhã, dính ánh sáng của Du Nhã đây."

Ninh Thư Thiến cười lạnh nói: "Gà rừng vĩnh viễn cũng không thể trở thành phượng hoàng, nhìn cô ta..
Có cái đầu là phượng hoàng nhưng lại không có cái đuôi lộng lẫy của phượng hoàng, thật ra chỉ là một con gà rừng hoang dã."


Bà ta không tin, đến lúc này rồi mà cô còn có thể chuyển bại thành thắng!

Hạ Như Nhã nhẹ nhàng nói, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại như sợi bông khiến người khác phải tập trung im lặng nghe: "Nghe đồn gà rừng có huyết mạch phượng hoàng, nhưng gà rừng vĩnh viễn chỉ là gà rừng, vĩnh viễn cũng không biến thành phượng hoàng."

Cho dù cô ta là huyết mạnh duy nhất của nhà họ Ôn thì sự thô bỉ trong xương cốt cũng sửa đổi không được.
Trong nháy mắt, ánh sáng lộng lẫy trên người Ôn Hinh Nhã giống như chuyển lên trên người cô ta.
Cô ta vẫn là người được mọi người tung hô, vẫn là Hạ Như Nhã cao quý và tao nhã, còn Ôn Hinh Nhã ti tiện và hèn mọn giống như bùn dưới chân.

Ôn Du Nhã nhìn về phía Ôn Hinh Nhã, cô đứng đơn độc ở trên sân khấu trang trọng đầy ánh sáng, giống như bị toàn thế giới và tất cả mọi người vứt bỏ, bất lực và sợ hãi, cô ta chậm rãi nhếch môi và cười giống như ác ma: "Mẹ, hiện tại người là phu nhân Ôn danh xứng với thực, Ôn Hinh Nhã trở thành người bị nhà họ Ôn vứt bỏ.
Về sau, Ôn Hinh Nhã tùy ý bị chúng ta nắn bóp chơi đùa."

Hạ Như Nhã gật gật đầu: "Cuối cùng chúng ta có thể báo thù chuyện lúc trước cô ta hãm hại chúng ta."

Nhắc chuyện trước đây, Ôn Du Nhã lại nghĩ đến chuyện mất mặt xảy ra ở bữa tiệc sinh nhật của Chu Thiên Du.
Sự oán độc trong mắt cô ta giống như nọc độc con rắn phun ra, lạnh lẽo, trơn trượt, hung ác đến cực điểm: "Chờ bữa tiệc kết thúc, con nhất định phải tìm mười người, hai mươi mấy người đàn ông cưỡng bức cô ta, sau đó quay lại rồi phát video lên trên mạng, để cho cô ta bị mọi người lên án, biến cô ta trở thành một người phụ nữ ai cũng có thể làm chồng, trở thành con chuột qua đường."

Trong mắt của Hạ Như Nhã lạnh lẽo, hiện lên một tia giễu cợt: "Khiến cho cô ta thân bại danh liệt, không bao giờ có thể xoay người."
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận