Mấy năm nay Dung Tự và Vương Chương vẫn có ít nhiều việc hợp tác, dù là điện ảnh truyền hình hay đầu tư.
Từ khi quay "Giang sơn mỹ nhân", Vương Chương đã giới thiệu nhiều tài nguyên cho Dung Tự.
"Để tôi cô độc, để tôi yêu em" do Dung Tự hát năm xưa, đến nay vẫn còn trong top mười của bảng xếp hạng Kim Khúc.
"Cô Dung, cô xem kịch bản chưa?" Trước đó rất lâu, Vương Chương đã đưa kịch bản cho Dung Tự.
Khi Vương Chương có ý tưởng trong đầu, đã tìm Dung Tự.
Dung Tự cũng đưa ra lời khuyên và nguồn cảm hứng về vấn đề này cho cô.
Kịch bản của "Thủ Vọng" do Vương Chương viết, mất gần hai năm.
Một bộ phim tuyệt vời, đầu tiên nó phải là một câu chuyện tuyệt vời.
Tác giả sử dụng từ ngữ để điều khiển câu chuyện, đạo diễn sử dụng ống kính để điều khiển câu chuyện.
Mặc dù có rất nhiều sự khác biệt trong ngành nghề, nhưng cốt lõi của tất cả những suy nghĩ và tinh thần là như nhau.
"Cô Dung, tôi muốn mời cô diễn Tiểu Vọng." Vương Chương cũng bày tỏ ý định về việc tuyển chọn diễn viên.
"Đạo diễn Vương, đã lâu rồi tôi không đóng phim." Từ khi Vương Chương bàn bạc với cô về kịch bản của "Thủ Vọng", có lẽ Dung Tự cũng đoán được ý của Vương Chương.
Vương Chương muốn nhét cô vào đội ngũ sản xuất, nhân tiện đẩy thuyền nói về chuyện vai.
Vương Chương "hỏi thăm ân cần" Dung Tự một lúc, còn nói về thù lao phim rồi hợp tác tài chính gần đây.
Hôm nay, không biết từ đâu mà Vương Chương biết cô họp ở tòa nhà Đông Lai: "Cô Dung, tôi ở dưới phòng họp của cô.
Khi nào rảnh cô xuống một tí đi."
Sau khi cuộc họp kết thúc, trợ lý vẫn đang nói về lịch trình của buổi chiều.
Lúc xuống lầu, Dung Tự nhớ đến lời mời của Vương Chương.
Quan hệ hợp tác nhiều năm, cô không có từ chối lời mời của Vương Chương.
Cô biết mức độ quan tâm của Vương Chương với bộ phim này.
Vừa vào phòng họp, Dung Tự đã thấy Laura.
Còn có Trình Cẩm Chi.
Thấy Trình Cẩm Chi, Dung Tự đã bị đứng hình trong một giây.
Vẫn do cái ôm của Laura, kéo tâm tư của cô lại.
Laura chào hỏi với cô, có vẻ Dung Tự không tập trung lắm.
Cô dùng dư quang* quét Trình Cẩm Chi, tim nhảy thình thịch.
Sắp nhảy khỏi cổ họng.
Đã rất lâu rồi Dung Tự không căng thẳng như vậy.
Khí sắc của Trình Cẩm Chi rất tốt, đôi mắt của nàng rất trầm tĩnh, nàng chỉ nhìn cô một cái, rồi lại nói chuyện với đạo diễn Vương Chương.
*Dư quang: Mắt người như một máy ảnh tự động lấy nét siêu tốc.
Nên nói đơn giản là khi nhìn tập trung vào một điểm bất kì thì mắt sẽ tự điều chỉnh, lúc đó ta sẽ thấy được những thứ xung quanh một cách vô thức, đó gọi là dư quang.
Ánh mắt Trình Cẩm Chi nhìn cô, như đang nhìn một người xa lạ.
Rõ ràng mới vừa rồi còn đang cười, thấy cô nụ cười từ từ tan biến.
Thái độ của Trình Cẩm Chi đối với cô, cũng không tha thiết bằng với Laura và đạo diễn Vương Chương.
Đạo diễn Vương Chương nói về vai, sắp xếp chu kì quay và địa điểm quay phim: "Cô Trình, cô Dung, có vấn đề gì không?"
Dung Tự nhìn thoáng qua Trình Cẩm Chi bên cạnh.
Có lẽ Trình Cẩm Chi không muốn đóng chung một bộ phim với cô.
Người ngày nhớ đêm mong ở bên cạnh, Dung Tự siết chặt tay.
"Đạo diễn Vương, gần đây tôi hơi bận, có lẽ tôi sẽ trì hoãn tiến độ quay của cô." Dung Tự nói.
Có lẽ Dung Tự muốn xuôi theo ý của Trình Cẩm Chi, dùng lịch trình như một cái cớ để từ chối bộ phim này.
"Vậy cô Trình có vấn đề gì?" Đạo diễn Vương Chương nhìn về phía Trình Cẩm Chi.
Trông Trình Cẩm Chi rất bình tĩnh, trước đó còn cúi đầu, sau khi nghe xong câu hỏi của Vương Chương thì ngẩng đầu lên ngay.
So với Dung Tự, đôi mắt của nàng rất hờ hững.
Ngón tay thon dài của Trình Cẩm Chi quấn quấn tóc mình: "Tôi không có vấn đề gì cả."
Lần đầu tiên kể từ rất lâu trước đây, Dung Tự nghe giọng của Trình Cẩm Chi rõ ràng như vậy.
Nhưng khi nghe được giọng của đối phương, tâm tư của Dung Tự dâng lên cuồn cuộn: "Dung Tự, chị muốn từ bỏ bản thân."
Dung Tự vẫn không chịu được, lại liếc nhìn Trình Cẩm Chi.
Vẻ mặt của Trình Cẩm Chi không hề dao động, như đang nói một câu rất bình thường.
Không có tình yêu, cũng không có hận.
Cô đã trở thành người dưng trong cuộc đời của Trình Cẩm Chi.
Vốn là chuyện trong kế hoạch, nhưng khi ngày này thực sự đến, Dung Tự phát hiện mình như nghẹn trong họng.
Thương và yêu, đã tan thành mây khói từ lâu.
Dung Tự cảm thấy mình khá buồn cười.
Rõ ràng là quyết định của cô, kết quả giữ khư khư lại là bản thân.
Sau cuộc họp, đạo diễn Vương Chương trò chuyện mấy câu với cô, cố gắng thúc đẩy lịch trình của cô: "Cô Dung, cô không phải lo lắng về cô Trình.
Cô Trình giờ đã là Ảnh hậu Warner, một nữ diễn viên với một thái độ rất chuyên nghiệp."
"Cô Dung?" Có vẻ Vương Chương lại phát hiện Dung Tự mất tập trung.
Theo đường nhìn của Dung Tự, Vương Chương thấy Trình Cẩm Chi ở dưới lầu.
Dưới lầu có rất nhiều fan của Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi mang kính râm được vệ sĩ bao lấy bước lên xe.
Đến khi xe của Trình Cẩm Chi nghênh ngang đi, Dung Tự mới thu đường nhìn của mình lại.
"Hiện giờ cô Trình chẳng những là ngôi sao có giá trị con người cao nhất, còn là diễn viên trẻ xuất sắc nhất trong nước." Vương Chương nói: "Thực sự rất tuyệt vời."
"Ừ." Dung Tự biết.
Mấy năm nay, Dung Tự vẫn luôn quan tâm đến những động thái của Trình Cẩm Chi.
Một thời gian trước, nàng với Cẩu Vũ Hạ Dữu uống rượu cả đêm, còn bị truyền thông chụp lại vẻ say rượu.
Đôi má đỏ bừng, hình như uống rất nhiều.
Trông thực sự rất vui.
Rất tốt, rất tốt.
"Chớp một cái, lại tám chín năm rồi.
Tám chín năm trước, Cẩm Chi vẫn chưa tốt nghiệp, còn cô cũng mới lên đại học." Vương Chương cười cười, hình như đang nhớ lại: "Cô có nhớ một cảnh? Cô quất roi, cô ấy sợ đến mức nhắm mắt lại.
Rất thú vị.
Mấy năm nay, cũng không biết tửu lượng của cô ấy có tiến bộ không.
Lần đó quay phim, uống hai ly đã chui vào lòng cô."
"Không có, tửu lượng của cô ấy vẫn luôn kém." Tin tức mấy ngày trước, uống đến mặt đỏ bừng.
Vương Chương có ẩn ý khác nhìn Dung Tự: "Chỉ khi nói về cô ấy, cô mới có thể nói nhiều hơn."
Dung Tự cúi đầu, không nói nữa.
"Tôi biết, cô sẽ đồng ý với tôi." Vương Chương nói: "Tôi chờ câu trả lời chắc chắn của cô.
Cô cũng tham gia sản xuất "Thủ Vọng", đừng để cô ấy chờ quá lâu."
"Đạo diễn Vương, cô nói cô ấy là ai?"
""Thủ Vọng" đó." Vương Chương nháy mắt một cái: "Nếu không thì là ai chứ."
"Thủ Vọng" bắt đầu quay vào tháng tám, một phần cảnh quay được quay ở phim trường.
Phần lớn quay ở một ngọn núi nhỏ xa xôi không có vết người.
Cũng không biết đạo diễn Vương Chương tìm ở đâu ra.
Dung Tự đến sau, trước đó Trình Cẩm Chi đã vào ngọn núi nhỏ với đoàn làm phim.
Trong núi có thôn xóm, đạo diễn Vương Chương đã thảo luận với tộc trưởng ở đó từ trước.
Tất cả những chi phí trong thôn, đoàn phim phải tự chịu.
Phòng của Dung Tự và Trình Cẩm Chi rất gần, chỉ cách vài bước chân.
Tình cảm trong "Thủ Vọng" khá trói buộc, không lên lên xuống xuống như "Giang sơn mỹ nhân".
Mấy năm nay đạo diễn Vương Chương khá tôn sùng tư tưởng văn hóa phương Đông.
Tính cách điển hình của phương Đông là khá hàm súc và kín đáo.
Trong việc xếp vai, cô giáo A Thủ thuộc tính cách này.
Mà Dung Tự đóng vai Tiểu Vọng, có vẻ ngây thơ non nớt hơn.
Tuy rằng cũng bị ảnh hưởng văn hóa, nhưng do tuổi tác, hành động cử chỉ cũng tha thiết hơn.
Cũng không miêu tả tình cảm nhiều, bộ phim này chủ yếu vẫn là phản ánh tình hình mặt trái của thành thị.
Nếu không phải đạo diễn Vương Chương thêm vào cảnh hôn, hầu hết mọi người sẽ nhìn theo hướng tình bạn.
Ngay từ đầu, "Thủ Vọng" đã ngầm thừa nhận xu hướng tính dục của cô giáo.
Cô giáo về nhà, thấy ngay tấm lưng trần của bạn gái, cảnh quay chỉ có năm giây, cô giáo thấy bạn gái của mình, mẫu đơn đăng kí trong tay lập tức rơi xuống.
Cảnh quay từ hai đôi chân mịn màng mảnh mai của bạn gái và đối tượng ngoại tình, đến dòng chữ trên mẫu đơn đăng kí.
Cô giáo xin dạy tình nguyện trong nước.
Vai Laura đóng trong "Thủ Vọng" là người bạn gái ngoại tình của cô giáo A Thủ.
Không có cảnh quay chính diện, mọi người toàn là xem danh sách diễn viên mới biết rằng cái lưng trần xuất hiện đó là Laura.
Laura cũng không đến núi, cảnh quay của cô được hoàn thành tại phim trường.
Cảnh hôn này, là điểm nhấn trong "Thủ Vọng".
Cô giáo che dù, nhìn Tiểu Vọng bơi ở ven sông.
Tiểu Vọng lên bờ, cả người ướt đẫm.
Dung Tự bước tới trước mặt Trình Cẩm Chi.
Sắc mặt của Trình Cẩm Chi rất bình tĩnh, mấy hôm nay quay đều rất bình tĩnh.
Khi cần quay thì quay, khi không quay thì đọc kịch bản.
Đôi khi sẽ thảo luận kịch bản với đạo diễn, sẽ đùa giỡn với mọi người, thậm chí sẽ nói chuyện với cô.
Trình Cẩm Chi đối xử với cô, đối xử với bất cứ ai cũng như nhau cả.
Nếu như phải nói, thì nàng đối xử với cô chỉ là phép lịch sự như với người lạ.
Dung Tự đến gần, chạm vào đôi mắt bình tĩnh của Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi quá bình tĩnh, ngược lại Dung Tự có vẻ bối rối.
Dung Tự hơi nắm chặt bàn tay, cô chậm rãi bắt nạt đôi môi của Trình Cẩm Chi.
Hơi thở của Trình Cẩm Chi rất ổn định, hơi thở rơi trên môi Dung Tự.
Còn chưa chạm vào, môi dưới của Dung Tự đã khẽ run lên.
Vương Chương la một tiếng "cắt": "Cô Trình, vất vả cho cô.
Cô Dung, cô điều chỉnh lại đi."
Có vẻ Vương Chương cũng cảm thấy trạng thái của Dung Tự quá căng thẳng.
Không có lý nào, dù gì cũng là Ảnh hậu.
Trình Cẩm Chi không nói gì thêm, chỉ lễ phép gật đầu với Vương Chương.
Dung Tự hít một hơi, nắm chặt bàn tay mình.
Cô đứng tại chỗ, nhìn Trình Cẩm Chi xoay người.
Trình Cẩm Chi đã đi ra ngoài.
"Cô Dung, cô đừng căng thẳng." Vương Chương nói như nói giỡn, trong bụng cô cũng không tin Dung Tự sẽ căng thẳng.
Vương Chương vặn nắp bình, đưa cho Dung Tự.
Dung Tự lấy nước, gật đầu.
Khi xoay người đi, Dung Tự uống sạch chai nước khoáng.
Dung Tự có thể thấy toàn bộ bản thân trong đôi mắt của Trình Cẩm Chi, thậm chí là sự căng thẳng của chính.
Tay Dung Tự hơi dùng sức, chai nước khoáng tạo ra âm thanh bị siết chặt.
Đã là ngày thứ ba, trong đoàn phim bắt đầu có tiếng bàn tán.
Trong những năm gần đây, trọng tâm của Dung Tự luôn ở trong việc kinh doanh, khó tránh diễn "không quen".
Vương Chương lại la một tiếng "cắt": "Cô Trình, cô Dung, gác cảnh này lại trước.
Chúng ta quay cảnh tiếp theo đi."
Trình Cẩm Chi nhìn thoáng qua Dung Tự, Dung Tự càng lo lắng hơn.
Đây là cảnh hôn duy nhất trong cả bộ phim, có lẽ đối phương cho rằng cô cố ý diễn hỏng.
Dung Tự ngồi trên băng ghế gỗ, cầm một chai nước rỗng, bên cạnh tay cô còn có mấy chai nước rỗng khác.
Trình Cẩm Chi hoàn thành cảnh tiếp theo, sau đó đi về phía Dung Tự.
Vẻ mặt Trình Cẩm Chi lạnh lùng, nhìn xuống Dung Tự: "Em cần dắt vai không?"
Ngón tay của Dung Tự bóp cái chai rỗng: "Ừ...!cám ơn.
Em sẽ tự thử lại."
"Ừ." Trình Cẩm Chi không ngừng lại bất cứ điều gì, ôm cánh tay nhấc chân và rời đi..