Trình Cẩm Chi nhìn cô một cách hung tợn, những cảm xúc trong tình dục tiêu tan không còn một mảnh.
Trình Cẩm Chi thở phì phò, trong đôi mắt đều là dục vọng.
Đôi mắt quen thuộc biết bao, như rất nhiều năm trước.
Khi đó Trình Cẩm Chi còn một chút thương tiếc với cô, mà giờ chỉ còn lại căm hận.
Ngón tay Dung Tự cong lại, móc lấy ra giường dưới thân.
Kí ức nhiều năm trước, rót vào đầu Dung Tự.
Mọi thứ tiếp theo đều có thể dự đoán được.
Dung Tự đón nhận ánh mắt của Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi cúi đầu cắn đầu lưỡi của cô.
"Cẩm Chi." Dung Tự khẽ gọi tên Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi như không nghe thấy, xé rách quần áo Dung Tự.
Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc và tiếng xé quần áo.
Dung Tự nắm cổ tay Trình Cẩm Chi, dường như muốn ngăn hành động tiếp theo của Trình Cẩm Chi.
Hai người quấn quít, như cuộc vật lộn.
Cơ bản không như đang hoan ái.
Trình Cẩm Chi nhảy qua ngồi trên người cô, cúi xuống và đè cô.
Áo của Trình Cẩm Chi hơi lỏng lẻo, nửa bờ vai trần trụi lộ ra.
Quần áo bị kéo xuống rất nhiều.
Dung Tự thả lỏng cổ tay Trình Cẩm Chi ra, cô thấy ngực Trình Cẩm Chi, động tác cũng ngừng lại.
Trình Cẩm Chi thở phì phò nhìn Dung Tự, người đột nhiên ngừng lại.
Vẻ mặt của Dung Tự trở nên rất đau khổ, ngón tay thon dài run nhè nhẹ giữa không trung.
Bụng ngón tay của Dung Tự nhẹ nhàng dán trên ngực Trình Cẩm Chi, đã qua nhiều năm, Dung Tự vẫn rất sợ làm Trình Cẩm Chi đau.
Động tác của cô rất nhẹ, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo của Trình Cẩm Chi.
Da thịt ửng đỏ, ngay cả vết sẹo trông cũng hồng hồng.
Dường như vết sẹo rất sâu, chắc chắn lúc đó rất đau.
Dung Tự vuốt ve ngực Trình Cẩm Chi, như thể ngực mình cũng đã từng bị kiếm đâm.
Khi nhìn, đau không chịu được.
Môi Dung Tự run lên, đôi mắt trở nên đỏ bừng.
Cô cúi mắt xuống, nước mắt lăn xuống.
Một giọt hai giọt không ngớt: "Xin lỗi..."
Đôi vai Dung Tự run lên, dường như trên người cũng đau đớn như bản thân Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi giữ cổ tay Dung Tự lại, Trình Cẩm Chi cúi xuống, bắt lấy tay Dung Tự.
Trình Cẩm Chi kéo quần áo của mình, so với Dung Tự bi thương, Trình Cẩm Chi có vẻ rất bình tĩnh.
Nàng ung dung xuống khỏi người Dung Tự, ngồi một mình bên giường.
Trong chớp mắt, Trình Cẩm Chi như thể đã bị đánh trở về nguyên hình, đôi tay của nàng vô lực đặt trên đùi mình.
Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi mờ mịt đờ đẫn, đôi mắt Trình Cẩm Chi trống rỗng.
Hình như Trình Cẩm Chi đang hồi phục bản thân theo cách này.
Cổ tay Dung Tự run run, cô không nghĩ ra Trình Cẩm Chi trải qua mấy năm nay làm sao.
Tiếng khóc kêu của Trình Cẩm Chi như thể còn ở bên tai: "Em có biết chị buồn khổ biết bao không? Em có biết mấy năm qua chị chống chịu thế nào không?"
Dung Tự đưa tay, nhẹ nhàng ôm Trình Cẩm Chi.
Cô vừa dán vào lưng Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi lập tức đứng lên.
Trình Cẩm Chi siết chặt bàn tay nhìn cô: "Đừng đụng chị."
Rõ ràng một câu trước vẫn còn hung tợn, đến câu này lại tràn đầy thê lương bất tận.
Bất tận yêu hận, bất tận vực sâu.
Trình Cẩm Chi bước nhanh ra ngoài, cửa bị đóng lại mạnh mẽ.
Buổi quay hôm sau cứ như thường lệ, như chuyện này chưa từng xảy ra.
Bình thường Dung Tự đều đợi đến khuya, hoặc ít nhất là chờ Trình Cẩm Chi ra, cô mới đến nhà vệ sinh.
Hai người quá quen thuộc cơ thể của nhau, tránh tiếp xúc riêng như vậy là một điều tốt.
Có đôi khi càng tránh né, thì càng cố ý.
Đêm hôm nay, đột nhiên thôn mất điện.
Tình hình cung cấp điện của thôn cũng không tốt, đặc biệt là mùa hè, giai đoạn tiêu thụ điện cao điểm.
Nghĩ Trình Cẩm Chi còn trong nhà vệ sinh, Dung Tự đốt một cây nến.
Dung Tự vừa đặt cây nến ở cửa, Trình Cẩm Chi lập tức đi ra.
Mấy hôm trước cũng là thế này, đột nhiên bị mất điện, Trình Cẩm Chi đụng bị thương đầu gối trong nhà vệ sinh.
Dưới ánh nến mờ tối, đôi mắt của Trình Cẩm Chi có vẻ rất sâu thẳm.
Trình Cẩm Chi thấp hơn Dung Tự rất nhiều, cả người lại tỏa ra khí tràng đè áp người khác.
Bước chân của Trình Cẩm Chi rất chậm, nàng đi từng bước từng bước dồn Dung Tự vào góc tường: "Tránh chị?"
Đôi mắt của Dung Tự có phần không tự nhiên.
Thân dưới của Trình Cẩm Chi chỉ mặc một cái quần lót rất mỏng, tuy rằng thân trên mặc áo, nhưng chỉ gài một nút, đường cong duyên dáng thấy không sót gì.
Vào một đêm yên tĩnh như vậy, Trình Cẩm Chi đột nhiên nở nụ cười: "Dung Tự, em thích cơ thể của chị à?"
"Làm chó của chị." Trình Cẩm Chi nằm trên người Dung Tự, nàng cúi đầu, thở hổn hển bên tai Dung Tự.
Hơi thở của Dung Tự hơi vội vã, ngón tay thon dài của Trình Cẩm Chi cọ môi dưới của Dung Tự, chậm rãi dò tìm vào miệng Dung Tự.
Ngón tay Trình Cẩm Chi quấy rối trong miệng Dung Tự, Trình Cẩm Chi hôn tai Dung Tự.
Giống như cực kì mê hoặc: "Dung Tự?"
Khi Dung Tự xuống giường, Trình Cẩm Chi chống nửa người lên.
Dung Tự quay lưng về phía nàng, mặc quần áo có phần cứng đờ.
Thay vì nói hoan ái, thì nó như là trút giận.
Trình Cẩm Chi nhìn vết máu trên giường, lại nhìn đôi chân dài mảnh mai của Dung Tự.
Còn có những chấm máu lấm tấm trên đùi trong của Dung Tự, Dung Tự vội kéo quần lên, dường như muốn che đi sự khó chịu của cơ thể.
Làm sao cũng không giấu được sắc mặt trắng bệch.
Dung Tự hơi nghiêng mặt qua, nhìn Trình Cẩm Chi trên giường: "Em đến nhà vệ sinh."
"Ừ."
Cơ thể Dung Tự hơi chao đảo, ra khỏi phòng mới vịn bàn phòng khách.
Đau đớn trên người, khiến cô cũng không dám đụng vào chỗ đó khi tắm.
Dung Tự nhíu mày, cổ tay hơi run rẩy.
Cô cần phải rửa sạch máu bên trong.
Sau một ngày quay, đôi má của Dung Tự càng thêm nhợt nhạt.
Ngay cả đạo diễn Vương Chương cũng đến: "Cô Dung, có phải cô bị cảm không?"
Phó đạo diễn cũng chen miệng: "Không biết có bị côn trùng cắn không?"
Dung Tự chỉ lặng lẽ nhìn Trình Cẩm Chi bên cạnh: "Không có, tối ngủ không ngon."
"Do nóng quá à? Tối đưa thêm quạt cho các cô?" Phó đạo diễn cằn nhằn liên miên: "Điều kiện ở đây gian khổ quá, thực sự làm hai siêu sao chịu thiệt quá."
Buổi tối, phó đạo diễn gửi hai cái quạt đến thật.
Có chút mồ hôi trên trán Trình Cẩm Chi, Dung Tự siết chặt ra giường dưới thân.
"Mở ra tí.
Em kẹp chặt vậy, sao bôi thuốc được?" Trình Cẩm Chi còn cầm tăm bông trong tay.
"Em tự làm." Điều này quá xấu hổ.
Đầu gối Dung Tự hơi run.
"Vậy em tự làm đi." Trình Cẩm Chi đưa thuốc cho Dung Tự.
Dung Tự còn chưa kéo quần, đã bị Trình Cẩm Chi giữ cổ tay lại: "Chỉ cho bôi thuốc ở đây."
"Chị..." Dung Tự cắn cắn môi.
Dường như ở dưới quá đau, ánh nước còn xao động trong đôi mắt cô.
"Chị muốn xem em bôi thuốc."
Dung Tự quay mặt đi.
"Nhìn đi, chị vẫn phải làm." Trình Cẩm Chi lại đổi một cây tăm bông.
Lên giường, Dung Tự lại liếc nhìn bàn thuốc bên cạnh.
Có rất nhiều chủng loại, trong uống ngoài thoa đủ cả.
Có vẻ Trình Cẩm Chi chú ý đến ánh mắt của Dung Tự, nàng cầm một lọ trong số đó lên, ngón tay thon dài thưởng thức.
Vẻ mặt của Trình Cẩm Chi cũng có phần suy ngẫm: "Trong đoàn phim, luôn có những người có sở thích đặc biệt như vậy."
"Chị hỏi xin họ." Trình Cẩm Chi khom người, hôn lên đôi má của Dung Tự.
Tai Dung Tự hơi đỏ, cô rụt cổ một cái, Trình Cẩm Chi đã thấy được suy nghĩ của cô.
Dung Tự nghi ngờ về những loại thuốc này.
Cô cho rằng Trình Cẩm Chi mang theo chúng.
Trình Cẩm Chi thích chơi.
Đầu óc Dung Tự hơi hỗn loạn, và Trình Cẩm Chi khiến cô hỗn loạn hơn.
Cô mặc Trình Cẩm Chi mua vui trên người mình, mặc tất cả những hành vi của Trình Cẩm Chi.
Đúng hay sai, có lẽ là uống rượu độc để làm dịu cơn khát.
"Cẩm Chi, ở đây." Hạ Dữu đội mũ lưỡi trai màu trắng, trông như trẻ vị thành niên đến thăm đoàn phim, Hạ Dữu chạy đến, tóc đuôi ngựa vẫy vẫy.
Hạ Dữu chạy đến trước mặt Trình Cẩm Chi, kéo tay Trình Cẩm Chi: "Tín hiệu ở chỗ cậu thực sự tệ quá.
Không gọi điện thoại cho cậu được, mình hỏi liên tục mới tới được.
May là núi này không có chuyện gì mới mẻ, tìm được cậu cũng nhanh."
Hạ Dữu vừa nói vừa nhìn quanh.
"Cậu đang tìm gì?"
"Dung Tự." Hạ Dữu nhỏ giọng nói, lại nhìn quanh: "Biết hai cậu hợp tác, mình cũng sắp bị dọa chết.
Mình bảo A Sanh giúp mình để ý tin pháp luật, sợ hôm nào bỗng nghe tin các cậu tự giết lẫn nhau, à không tin cậu đánh chết Dung Tự."
Trình Cẩm Chi liếc mắt: "Mình còn chưa đến mức ngồi tù vì em ấy."
Hạ Dữu hoài nghi nhìn Trình Cẩm Chi.
Một thời gian trước, không phải Trình Cẩm Chi còn dò la Cẩu Vũ về chuyện thuê một kẻ giết người? Hạ Dữu làm diễn thuyết từ thiện ở vùng này, thuận tiện đến thăm đoàn phim.
Lúc trước Hạ Dữu cũng từng thăm, khi "Thủ Vọng" lấy cảnh ở phim trường.
Lúc đó Dung Tự chưa vào đoàn làm phim, dĩ nhiên cô không gặp được Dung Tự.
Khi Hạ Dữu vào nhà, gặp ngay Dung Tự đi ra từ trong phòng Trình Cẩm Chi.
Hạ Dữu cảm thấy nhãn cầu của mình đã lóe lên, cô nhìn Trình Cẩm Chi, lại nhìn Dung Tự.
"Đã lâu không gặp, đàn chị." Ngược lại Dung Tự chào hỏi trước.
"Đã lâu không gặp." Hạ Dữu nở nụ cười.
Khi Hạ Dữu quay đầu, lại nhìn thấy quần của Dung Tự.
Cái quần này của Dung Tự, hình như là của Trình Cẩm Chi.
Chịu rồi, giờ mới qua mấy tháng, nội dung câu chuyện đã là gì với gì rồi? Hạ Dữu có ảo giác bị rớt mạng mấy giây.
Nhảy vào phòng, Hạ Dữu nhanh chóng đóng cửa lại.
Hạ Dữu kéo lại Trình Cẩm Chi đang rót trà: "Cậu với Dung Tự..."
Trình Cẩm Chi vững chãi uống một hớp trà: "Ngủ."
Ổn.
"Ngủ?" Hạ Dữu choáng váng trong một giây: "Ngủ ý là ngủ chung, hay là..."
"Mình cưỡng em ấy." Trình Cẩm Chi nói bổ sung.
"Cưỡng." Trong phút chốc, Hạ Dữu không phản ứng được, sau đó cô trợn to đôi mắt: "Cưỡng!?"
Hạ Dữu quơ tay múa chân, có vẻ muốn tiêu hóa việc này.
Cô chỉ vào Trình Cẩm Chi, rồi chỉ vào cửa: "Cậu cưỡng Dung Tự..."
Trình Cẩm Chi đưa một ly nước cho Hạ Dữu, Hạ Dữu uống một hớp nước, lại vuốt tim của mình: "A?"
"Hạ Dữu." Trình Cẩm Chi nhìn thoáng qua Hạ Dữu: "Gần đây cậu đang tham gia chương trình tạp kĩ à? Biểu cảm với khả năng gây cười có thể phong phú hơn không?"
***
Mèo bị đen: Làm chó của chị.
Chó sữa: Ừ!!!
Mèo:???.