Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn


Quả thật quản lý Đinh rất biết cách "chăm sóc", Trình Cẩm Chi không gặp Dung Tự một thời gian.

Khí sắc của Dung Tự đã tốt hơn nhiều.

Cuối tháng khi làm sự kiện, Dung Tự còn đặc biệt tới.

Tay đã không còn treo nữa.

"Cô Dung, cô hồi phục thật nhanh." Đạo diễn Vương Chương nói: "Tôi còn đang suy nghĩ, đông chí có nên đi đón cô không."
"Ăn lẩu à?" Trình Cẩm Chi nói.

"Ha ha cô Trình, cô còn nhớ à." Đông chí năm ngoái, họ còn ở trong khe núi ăn lẩu.

Vương Chương nói: "Đúng vậy, bếp lẩu tôi cũng chuẩn bị xong rồi."
Bây giờ tới đông chí vẫn còn lâu: "Tay Dung Tự vẫn chưa hồi phục, sợ là ăn lẩu không được."
"Không sao.

Mọi người ăn của mọi người, em có thể..." Vốn Dung Tự định nói mình có thể nhúng đồ ăn.

"Em có thể gì? Có thể nhìn à?" Trình Cẩm Chi nhìn thoáng qua cái tay bị quấn của Dung Tự.

Vương Chương cũng bật cười: "Cô Trình, sao cô luôn sỉ nhục cô Dung vậy?"
"Được rồi, cô Trình, fashion show của cô là tháng sau à?" Vương Chương nói.

"Ừ tháng sau."
"Vậy thì thật là tốt, tháng sau cũng bắt đầu bỏ phiếu đề cử Case rồi."
Hiện giờ giải thưởng Case đã bắt đầu, cuối tháng sau sẽ tổ chức bỏ phiếu đề cử Case.

Nghe hai chữ đề cử, đột nhiên Trình Cẩm Chi hơi thấp thỏm.

Đạo diễn Vương Chương chuẩn bị nhiều như vậy, nếu đến lúc đó ngay cả đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất nàng cũng không được chọn.

Lý do nàng dốc hết sức để chạy quảng bá, là do sợ đến lúc đó sẽ phụ tâm huyết của đoàn làm phim.

"Cô Trình?" Thấy Trình Cẩm Chi không nói tiếp, Vương Chương lại mở miệng.

"Đạo diễn Vương, không biết tại sao, tôi hơi căng thẳng."
"Căng thẳng đúng mức là chuyện tốt." Vương Chương nói: "Cô Trình, cô phải tin tưởng bản thân.

"Dị hình" của cô lúc trước còn được Case chọn là phim nói tiếng nước ngoài hay nhất đó."
"Đạo diễn Thẩm Thuyên cũng nói cách thức biểu diễn lần này của cô rất tốt." Vương Chương nói: "Anh ta còn bảo tôi hỏi cô, sang năm có rảnh không.

Anh ta có một bộ phim."
"Hả?"
Vương Chương sờ sờ cằm, có vẻ đang nhớ lại phim đạo diễn Thẩm Thuyên nói với cô: "Hình như là "Tôi không phải là quái vật"."
...!Tôi không phải là quái vật.

Tự truyện của đạo diễn Thẩm Thuyên à? Phim của đạo diễn Thẩm Thuyên, nàng vẫn phải cân nhắc nó.

Lúc trước quay "Dị hình", nàng nghỉ ngơi rất lâu mới thoát khỏi vai được.

Trình Cẩm Chi trò chuyện vài câu với Vương Chương, sau đó về hội trường với Dung Tự.

"Quản lý Đinh đâu?" Trình Cẩm Chi hỏi.

Trình Cẩm Chi vừa hỏi, Dung Tự hơi nghẹn lời: "Không phải cô ấy về công ty sao?"
Lần trước Trình Cẩm Chi gọi điện thoại cho Dung Tự, đúng lúc là quản lý Đinh nghe.

Lúc đó Trình Cẩm Chi còn suy nghĩ, Dung Tự với quản lý Đinh có thể "thân mật" hơn nữa không? Trên thực tế, có thể.

Chẳng hạn như đầu tháng mười hai, cũng chính là bây giờ.

Trình Cẩm Chi mới vào phòng tập thể thao, đã thấy được Dung Tự.

Đợt này Trình Cẩm Chi hơi bận, quản lý Đinh cũng chỉ hẹn nàng hai lần, hai lần đều ở phòng tập thể thao.

Lần trước nàng đang chạy trên máy chạy bộ được khoảng nửa tiếng, có người ôm bình nước khoáng đứng bên cạnh nàng: "Muốn uống nước không?"
Nhìn thì thấy Dung Tự.

Lần này vừa đến đã thấy Dung Tự đạp "xe đạp của người già", bên cạnh còn có mấy cụ ông cụ bà.

Dung Tự đạp nhàn nhã như đi chơi, vẻ mặt thản nhiên, không hổ là người thắng cuộc đời: "Chị đến rồi."
Trình Cẩm Chi bước tới, nhìn những giọt mồ hôi trên mặt, mới chuẩn bị lau cho Dung Tự.

Quản lý Đinh đã tới, cô đã vận động một lúc: "Trình tổng, huấn luyện viên riêng mà cô nói lần trước, giờ đang ở trong phòng chờ."
Quản lý Đinh cầm khăn trong tay, cô lau mồ hôi, lại tiện thể giúp Dung Tự lau mồ hôi: "Cô Dung, đạp lâu như vậy, nghỉ ngơi một chút?"
"Ừ, tôi đi tìm anh ta trước." Bạn nói thử xem sao trùng hợp như vậy, nàng cũng chỉ đồng ý hai lần hẹn, hai lần đều gặp Dung Tự.

Xác suất này, chắc là bình thường Dung Tự đến nhiều.

Vậy nên, sở thích chung của hai người là tập thể dục?
Trình Cẩm Chi nói một tiếng với Dung Tự và quản lý Đinh, sau đó đi đến phòng chờ.

Lần trước nàng đã định hẹn huấn luyện viên này, kết quả hắn đi công tác.

Huấn luyện viên này là huấn luyện viên định dáng nổi tiếng trong nước, có một số bài tập thể chất cần phải hỏi hắn.

Huấn luyện viên thấy nàng cũng rất nhiệt tình.

Hai người nói chuyện với nhau trong phòng chờ.

Ra phòng chờ, Trình Cẩm Chi muốn đi tìm quản lý Đinh.

Cuối năm, tập đoàn có khá nhiều việc, lần trước quản lý Đinh còn tìm nàng nói việc chuẩn bị tiệc cuối năm của công ty.

Hỏi một huấn luyện viên khác mới biết hai người họ đến phòng Taekwondo.

Còn chưa mở cửa ra, Trình Cẩm Chi đã nghe thấy tiếng la.

Nàng có dự cảm "chẳng lành", mở cửa nhìn, Dung Tự và quản lý Đinh đang quấn quít với nhau, Dung Tự xoay người đặt quản lý Đinh ở dưới thân.

Phản ứng đầu tiên của Trình Cẩm Chi là vận khí đan điền lùi lại một bước, dành không gian "riêng tư" cho hai người.

Cửa còn chưa đóng, tiếng của Dung Tự đã phát ra từ bên trong.

"Trình Cẩm Chi, đứng lại."
...!Cái gì? Dung Tự thực sự kêu cả tên lẫn họ của nàng? Còn kêu dữ dội như vậy?
Mặt của Dung Tự nghẹn đến đỏ bừng, có thể thấy được mới có một "trận chiến khốc liệt": "Chị đến đây."
Thấy dáng vẻ của Trình Cẩm Chi, cũng biết Trình Cẩm Chi lại đang tưởng tượng những thứ lung tung gì đó.

"Làm gì?" Trình Cẩm Chi bất đắc dĩ đi tới, đối với cách kêu cả tên lẫn họ, Trình Cẩm Chi có phần không cưỡng lại được.

Có lẽ vì mẹ của nàng? Khi mẹ nàng phát cáu thì thích kêu cả tên lẫn họ.

Trình Cẩm Chi nói, còn tỏ vẻ phức tạp "hóa ra hai người còn muốn làm trò trước mặt tôi mới có hưng phấn đúng không".

"Em và cô ấy chỉ trao đổi kinh nghiệm." Thấy biểu cảm của Trình Cẩm Chi, thiếu chút nữa Dung Tự đã thốt ra.

Em với họ Đinh không có gì cả.

Lần trước Trình Cẩm Chi hỏi cô về chuyện của cô Đinh, trong lòng cô có nhiều cảm xúc khó tả.

"Cô Dung, cô có thể xuống trước được không?" Mặc dù bị đặt dưới thân, quản lý Đinh vẫn giữ một nụ cười khéo léo.

Nhìn Dung Tự đè ép hết lên quản lý Đinh, Trình Cẩm Chi khinh bỉ trong bụng: "Dung Tự, em đứng lên trước đi."
Trình Cẩm Chi kéo Dung Tự một cái, kéo Dung Tự lên.

Kéo Dung Tự xong, Trình Cẩm Chi lại đỡ quản lý Đinh dậy.

Khi đứng dậy, quản lý Đinh xoa xoa cánh tay của mình.

Trình Cẩm Chi nhìn, tay của quản lý Đinh hơi bầm tím: "Trời.

Cái này là trao đổi kinh nghiệm?"
"Đau không.

Có muốn đến bệnh viện khám không?" Trình Cẩm Chi nói.

Sưng như vậy, cũng tổn thương đến cơ.

Quản lý Đinh nhíu mày, cũng gật đầu.

"Dung Tự, em liều mạng như vậy để làm gì?" Lúc Trình Cẩm Chi đỡ quản lý Đinh, lại nói với Dung Tự.

Chỉ bằng một đôi chân mà Dung Tự còn có thể đánh quản lý Đinh thành như vậy? Có lẽ giọng của Trình Cẩm Chi có phần trách móc nặng nề, Dung Tự cúi mắt xuống, không nói gì cả.

Quản lý Đinh không có gì đáng ngại, bác sĩ kiểm tra gọi Dung Tự lại: "Cô Dung, tôi kiểm tra tay của cô một chút."
Lúc kiểm tra, Dung Tự luôn để tay ở sau lưng: "Bác sĩ, tôi không sao."
"Em khám thử đi." Quản lý Đinh ra ngoài lấy thuốc điều trị, vốn Trình Cẩm Chi cũng muốn đi theo.

Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi, lúc này mới do dự đưa tay của mình ra.

Có vẻ vết thương của Dung Tự bị rách, trên băng gạc còn có những vết máu lấm tấm.

"Cô Dung, miệng vết thương của cô chắc chắn đã bị rách rồi.

Đến đây nhanh, tôi kiểm tra cho cô." Bác sĩ nói.

Quả nhiên vết thương của Dung Tự đã bị rách một chút, khi bác sĩ bôi thuốc cho Dung Tự, Trình Cẩm Chi nhìn cũng thấy rất đau.

Nàng hơi xấu hổ, vừa rồi nàng còn nói Dung Tự.

Lúc ra ngoài, Trình Cẩm Chi rầu rĩ nói một câu: "Em liều mạng như vậy làm gì."
Thật ra là Trình Cẩm Chi muốn xin lỗi, trấn an Dung Tự.

"Em không sao." Ngược lại Dung Tự trấn an Trình Cẩm Chi một câu: "Chỉ là thấy đau, thật ra cũng ổn."
Cũng ổn con khỉ.

Em cho rằng chị chưa từng bị thương đúng không?
"Em là một người bị thương, đánh với cô ấy làm gì? Chê vết thương lành nhanh quá?"
"Cô ấy thích chị." Dung Tự dừng một chút, lại cúi mắt xuống.

"Hả?"
Lúc này, quản lý Đinh cũng cầm thuốc đi ra.

Như thường lệ, quản lý Đinh trò chuyện với Trình Cẩm Chi, Dung Tự ở bên cạnh nghe.

Trình Cẩm Chi nói chuyện với quản lý Đinh, lại nhướng mắt nhìn Dung Tự.

Dung Tự mím môi với nàng, khí sắc tốt hơn nhiều.

Ngày Trình Cẩm Chi đi catwalk, Dung Tự cũng là một khán giả ở bên dưới, cô và Vương Chương ngồi kế nhau.

Fashion show lần này, có hơi nghiêng về phong cách của Trung Quốc.

Vì thế, tập đoàn S còn đặc biệt mời Phó Tân Bạch đảm nhận vai trò ca sĩ của sàn diễn.

Phó Tân Bạch lại tiến cử Trình Cẩm Chi với tập đoàn, ngoại hình quyến rũ của Trình Cẩm Chi, vẫn khá được quốc tế công nhận.

"Để tôi trầm luân, để tôi thanh tỉnh..." Giọng hát của Phó Tân Bạch rất linh hoạt kì ảo.

Khẽ hát thấp, như sự mê hoặc gập ghềnh uốn lượn.

"Bước đi của cô Trình thực sự rất có sức dãn." Trình Cẩm Chi vừa xuất hiện, Vương Chương đã nói bằng âm lượng chỉ hai người có thể nghe.

Khi đi đến giữa sân khấu, dưới sân khấu vang lên tiếng khen ngợi và những tiếng thì thầm.

Dung Tự không tiếp lời của đạo diễn Vương Chương, chỉ ngước mắt, nhìn Trình Cẩm Chi trên sàn diễn không chớp mắt.

Dáng người của Trình Cẩm Chi rất yểu điệu, trên mặt cũng là một nụ cười ngọt ngào.

Dường như Trình Cẩm Chi thấy được cô dưới sàn diễn, khẽ nhướng mày, lại là một nụ cười rực rỡ.

Người này, vẫn vững chắc chiếm lấy lòng cô.

Video Trình Cẩm Chi catwalk nhanh chóng truyền về Trung Quốc.

"Quá đẹp.

Hèn chi lúc trước bị khủng bố tấn công [kẻ xấu].

Nếu tôi cũng không còn sống được bao lâu, tôi cũng muốn chết chung với cô ấy.

Báu vật thế gian."
"Sao còn có người like cho lầu trên? Tam quan đâu? Trình Cẩm Chi đang chuyển hướng sự chú ý của đại chúng à? Tôi khuyên nhóm quan hệ công chúng hãy kiềm chế gia thế xã hội đen, chuyện này không để yên ~"
"Rất có phong cách! A a a Cẩm Meo Meo của tôi!"
Đến khi Trình Cẩm Chi ra hậu trường, Dung Tự bước ngay đến.

Hiện giờ đã rất khuya, Trình Cẩm Chi không nhận được tin nhắn của Dung Tự, nghĩ rằng Dung Tự đã đi xã giao.

"Em vẫn luôn ở bên ngoài?" Trình Cẩm Chi nhìn cái mũi đỏ của Dung Tự.

Thời tiết bây giờ hơi lạnh.

"Ừ, em đưa chị." Dung Tự nói.

"Có gì hay mà đưa, cách xe chỉ có mấy bước." Trình Cẩm Chi nói, có một số nhân viên đi ra khỏi hậu trường.

Họ chào hỏi với Trình Cẩm Chi.

Hai người đi cạnh nhau, Trình Cẩm Chi lên xe trước, nàng thấy Dung Tự vẫn không nhúc nhích: "Lên xe đi.

Chị để lái xe đưa em về khách sạn."
"Không phải chị có show sao?"
"Lên xe."
Lúc này Dung Tự mới ngơ ngác lên xe.

Xe vừa chạy ra ngoài, tuyết rơi lớn ngay.

Trình Cẩm Chi chà chà bàn tay, hà hơi vào lòng bàn tay.

Dung Tự tháo khăn quàng cổ của mình xuống, quấn tay Trình Cẩm Chi lại.

Trận tuyết này hơi lớn, rơi rơi phơ phất.

Trình Cẩm Chi giơ tay lên, nhặt tuyết trên sợi tóc của Dung Tự.

"Cẩm Chi." Dung Tự khẽ gọi tên Trình Cẩm Chi.

"Sao?"
"Lần trước chị hỏi em." Dung Tự nói: "Đúng vậy, em muốn gần bên chị.

Em muốn...!theo đuổi chị.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui