Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn


Từ phòng vệ sinh đi ra, Trình Cẩm Chi thuận tay tắt đèn.

Dung Tự vẫn ngồi đọc sách ở đầu giường, Trình Cẩm Chi ngồi bên giường thoa sữa, vừa vỗ cổ vừa lấy sách trong tay Dung Tự: "Ngủ."
Dung Tự chớp mắt một cái, đợi Trình Cẩm Chi lên giường mới tắt đèn trong phòng bệnh.

Dung Tự quấn chăn, đẩy ngã Trình Cẩm Chi xuống giường.

Nói là đẩy ngã, nhưng diện tích giường cũng không lớn.

Nhưng Dung Tự cao hơn Trình Cẩm Chi rất nhiều, quấn Trình Cẩm Chi vào lòng rất dễ dàng.

Dung Tự cọ trên cổ Trình Cẩm Chi: "Thơm quá."
"Thơm lắm sao? Chị ngửi quen rồi." Trình Cẩm Chi khịt khịt chiếc mũi xinh đẹp, dường như muốn ngửi mùi trên người mình.

Dung Tự dán lên gò má nàng, bật cười sau đó ngậm lấy môi dưới của Trình Cẩm Chi.

Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi lên người mình, Trình Cẩm Chi hơi chống vai Dung Tự: "Đừng đè nặng em."
"Chị không nặng." Dung Tự hơi ngẩng đầu, lại ngậm lấy môi Trình Cẩm Chi.

Trình Cẩm Chi ghé lên vai Dung Tự, mặc đầu lưỡi Dung Tự tiến vào miệng của mình.

Căn phòng có hơi yên tĩnh, chỉ có âm thanh nụ hôn của họ là rất du dương.

Khi Dung Tự vùi vào cổ Trình Cẩm Chi một lần nữa, nàng nắm lấy đồng phục bệnh nhân của Dung Tự, hừ khe khẽ: "Đừng liếm nữa, sữa bị em liếm hết rồi."
"Thực sự thơm quá."
"Đàng hoàng một chút." Tay Trình Cẩm Chi chấm lên ngực Dung Tự: "Đừng đến phân nửa, lại hộc máu."
Bây giờ hộc máu đã biến thành điều thú vị cho Trình Cẩm Chi trêu chọc Dung Tự, thật ra Dung Tự cũng không hộc máu gì.

Dung Tự chỉ có thể chưa thỏa mãn khép áo ngủ của Trình Cẩm Chi lại, lưu luyến không rời hôn đôi má Trình Cẩm Chi: "Chị chuẩn bị đi ngủ sao?"
"Là em phải chuẩn bị đi ngủ.

Khuya lắm rồi." Trình Cẩm Chi giơ tay lên, chỉnh chăn cho Dung Tự.

Dung Tự ngoan ngoãn ôm Trình Cẩm Chi, để Trình Cẩm Chi vùi trong lòng mình.

Trình Cẩm Chi cũng dán trong ngực Dung Tự, lắng nghe nhịp tim ổn định của Dung Tự.

Dung Tự giơ tay lên, xoa gáy Trình Cẩm Chi: "Vẫn đang suy nghĩ chuyện ban ngày sao?"
"Nếu chị là em thì tốt rồi, đầu óc em rõ ràng."
Dung Tự bật cười: "Trong chuyện tình cảm, em mới là người không có quyền phát biểu nhất."
"Cũng đúng, cái mà em đáng ghét thực sự rất đáng ghét." Trình Cẩm Chi vẫn không bao giờ có thể nói những lời an ủi, mãi mãi là một bé yêu tinh mang thù.

"Ôi." Dung Tự thở dài: "Lại vòng về em."
"Do tự em vòng." Trình Cẩm Chi ngẩng đầu trong vòng tay của Dung Tự, đôi mắt lấp la lấp lánh, như một bé mèo sắp sửa lôi chuyện cũ: "Ưm..."
Thấy bé mèo lộ mặt ra, đương nhiên Dung Tự sẽ không bỏ qua cúi đầu xuống, hôn lần thứ nhất, bé mèo né, Dung Tự chỉ hôn được lên chóp mũi.

Dung Tự liếm chiếc mũi của Trình Cẩm Chi, lại ôm gáy Trình Cẩm Chi, lần thứ hai mới chạm đến môi Trình Cẩm Chi.

"Cẩm Chi, không được thật sao?" Hai người hôn vô cùng động tình, Dung Tự hổn hển.

"Chị được chứ.

Là em không được." Nửa câu sau còn mang theo chút trêu chọc, Trình Cẩm Chi nói, bản thân cũng nở nụ cười.

"Em được." Dường như bệnh nhân yếu đuối muốn chứng minh bản thân.

Trình Cẩm Chi khoác lên gáy Dung Tự, lười biếng nói: "Vậy em kéo dây thắt lưng của chị."
Hôn một trận, quần áo cũng cởi gần hết.

Dung Tự dùng cổ tay xoa ngực mình, hình như hơi đau.

Lúc trước Trình Cẩm Chi còn hơi qua loa, sau một thời gian chăm sóc bệnh nhân đã có vẻ nhạy cảm hơn.

Nàng ôm Dung Tự trên người mình, đỡ Dung Tự xuống bên cạnh mình: "Bảo em đừng cậy mạnh."
"Có lẽ do kích động quá."
"Em kích động cái gì, cũng không phải chưa từng làm." Gò má Trình Cẩm Chi hơi đỏ.

"Với chị ừm...!Cảm giác mỗi lần đều như lần đầu tiên."
"Buồn nôn." Trình Cẩm Chi sờ sờ cơ thể bị Dung Tự cởi sạch, kéo quần áo lên.

Đừng nhìn Dung Tự yếu ớt như vậy, cởi quần áo vẫn rất nhanh.

Đã làm với Dung Tự rất nhiều lần, Dung Tự cũng quen thuộc với cơ thể nàng.

Mới một lúc như thế, đã bị đối phương làm ướt.

Trình Cẩm Chi đi vào nhà vệ sinh để sửa sang lại.

Ướt không chịu được, phải thay quần lót.

Cái cơ thể kém cỏi này, thật đúng là bị Dung Tự bẫy.

Khi Trình Cẩm Chi trở về giường, Dung Tự lại ôm lấy.

"Đừng gặm."
"Thử lại lần nữa." Dung Tự vòng lấy Trình Cẩm Chi, dán sau lưng Trình Cẩm Chi.

Miệng cắn lung tung lên gáy Trình Cẩm Chi.

Trời ạ, vất vả lắm mới bình tĩnh cơ thể lại, lại bị Dung Tự cắn.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Dung Tự "a" một tiếng lại bưng kín ngực mình.

Lần này, Dung Tự làm Trình Cẩm Chi tức chết rồi.

Trình Cẩm Chi nhấc gối lên, vỗ đầu Dung Tự một cái: "Bảo em đừng rộn."
Lại phải thay quần lót.

Đêm nay khỏi ngủ.

Ban ngày Dung Trạm đưa cơm, ba người ăn cơm, nàng cũng không biết tại sao, Dung Trạm khăng khăng muốn ăn chung một bàn với họ, rõ ràng không chịu được nhưng vẫn tìm khó chịu cho bản thân.

Lẽ nào Dung Trạm là...!M? M cũng là gen trội có thể di truyền? Vốn Dung Trạm nói làm bạn tri kỉ với âm nhạc thì đã có phần biến thái.

Bây giờ còn là M.

Trình Cẩm Chi nhìn Dung Trạm với vẻ thông cảm.

"Nhìn cái gì?" Đụng vào ánh mắt "không có ý tốt" của Trình Cẩm Chi, cơm cũng chưa nuốt xuống Dung Trạm đã phản kích.

"Nói cái gì?" Dung Tự dùng đũa đánh vào đũa của Dung Trạm một cái: "Ăn bên của em, đừng lật tới lật lui."
"Cô ấy cũng lật." Ban đầu Dung Trạm muốn chỉ vào Trình Cẩm Chi, nhưng hắn sợ chị hắn dùng đũa đánh tay hắn.

Trông Dung Tự thờ ơ, gắp đồ ăn cho vợ mình.

Cơm này nghẹn trong họng Dung Trạm, bản thân hắn có thể cảm nhận được ý "em làm sao so với chị ấy được" của chị hắn.

Dung Trạm nhìn cơm trong chén, nhìn sai sai thế nào.

Mặc dù vậy, bữa tối Dung Trạm vẫn như cũ: "Cô Trình đâu?"
Buổi tối không có Trình Cẩm Chi, chỉ có hắn và chị hắn.

Chị hắn có vẻ không muốn ăn lắm, ăn một miếng canh rồi không ăn nữa.

Rõ ràng buổi trưa còn ăn hai chén cơm.

Sự thèm ăn của chị hắn có thể được điều chỉnh tự động, hay đơn giản là ăn với hắn thì ăn không ngon?
"Em đừng lúc nào cũng gọi chị ấy là cô Trình.

Xa lạ."
"Em biết sẽ có một ngày như vậy." Dung Trạm đặt chén cơm xuống, nhai cơm trong miệng một cách nghiêm túc: "Nhưng mà chị, chị thân quen với cô ấy, em không thân mà.

Vì hai người yêu nhau, mà thay đổi xưng hô của em..."
"Em gọi chị ấy thế nào, thì gọi chị như thế."
Lại đòn sát thủ tình thân, người đang yêu thực sự rất vô lý.

Ngay cả người chị logic của hắn, cũng trở thành như thế này.

Thủ phạm là Trình Cẩm Chi, nếu chị hắn không yêu đương với Trình Cẩm Chi, cũng không vô lý như vậy.

"Em đang nói thầm cái gì trong bụng?" Dung Tự nói.

"Chị, chị ăn thêm chút nữa đi."
"Em ăn đi." Dung Tự nói, lại trả lời câu hỏi vừa nãy của Dung Trạm: "Cẩm Chi về nhà."
"Vậy à." Không có Trình Cẩm Chi, bữa tối của hắn và chị hắn hơi yên tĩnh, thực sự là...!rất hiếm có!
Khi Trình Cẩm Chi về nhà, cha mẹ đã ở nhà.

Nàng đã nói với mẹ trước, nàng không nghĩ cha cũng về.

Cha còn vây tạp dề, trông như là tự mình vào bếp nấu vài món ăn: "Dung Tự khá hơn chút nào không?"
"Khá hơn rồi." Trình Cẩm Chi nhích ghế cho cha.

"Khi nào có thể xuất viện?" Cha cười cười, tháo tạp dề ngồi xuống.

"Chắc còn phải một thời gian nữa." Nôn ra máu vẫn còn rất nghiêm trọng, Trình Cẩm Chi muốn tạm giữ Dung Tự quan sát thêm một thời gian nữa.

"Muốn chúng ta..." Cha còn chưa nói hết, mẹ đã ho một tiếng.

Ý tứ là để cha ngừng nói về chuyện của Dung Tự.

Đến giờ Ôn Khởi Vân vẫn chưa nguôi ngoai được Dung Tự: "Khi nào con về đoàn phim?"
"Thế giới phẳng" là phim truyền hình Mỹ được phát sóng liên tục, hiện nay chỉ có kịch bản của mấy quý.

"Con còn phải ở trong nước một thời gian." Nàng còn muốn tiếp tục chăm sóc Dung Tự, nhưng lời này không thể nói rõ ràng với mẹ nàng.

"Ừ."
"Lần này con dành thời gian về nhà, có gì chỉ giáo cha mẹ?" Trình Hoài Nam nói đùa.

"Không, chỉ nhớ cha mẹ thôi.

Về thăm cha mẹ." Trình Cẩm Chi suy nghĩ, cảm thấy vẫn nên nói chuyện riêng với mẹ nàng.

Liên quan đến Tôn Tố, nói trước mặt cha nàng cũng không tiện.

Trình Cẩm Chi đang nói chuyện với Dung Tự thì mẹ vào phòng nàng.

Dường như mẹ biết nàng muốn nói chuyện gì với mẹ.

"Cười vui vẻ như vậy?" Ôn Khởi Vân đưa sữa trong tay cho Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi nhận sữa, đem cái gối ôm trong lòng nhét ra phía sau.

Một tay ôm cánh tay của mẹ: "Mẹ, mẹ đến rồi."
"Lần này về là có chuyện gì?" Ôn Khởi Vân hỏi.

Trình Cẩm Chi còn chưa mở miệng, Ôn Khởi Vân lại nói tiếp: "Hết tiền."
"Mẹ, con không phải mượn tiền.

Con có tiền."
"Tiền của con, chắc đi lấp cái động không đáy của Dung gia hết rồi."
"Mẹ, con ngốc như vậy sao? Hơn nữa Dung Tự cũng nói em ấy trả nợ sắp xong rồi."
"Thật?" Giọng điệu của Ôn Khởi Vân có phần không tin, cho rằng Dung Tự lại lừa đứa con gái ngu ngốc của mình.

Vẻ mặt của mẹ, dường như lại muốn nói đến chuyện của nàng.

Trình Cẩm Chi vội vàng lấy mấy xấp văn kiện từ trong túi ra, kéo lại chủ đề thảo luận: "Mẹ, mẹ xem thử cái này."
Ôn Khởi Vân nhận văn kiện, lật một vài trang quả nhiên cau mày.

Đây không phải là khoản nợ xấu bà đang xử lý gần đây sao? Bà ngước mắt lên: "Những thứ này, con..."
"Con gọi điện thoại cho trợ lý, để trợ lý giải quyết những thứ này." Trình Cẩm Chi nói: "Con cũng mới nhận được hôm qua."
Trình Cẩm Chi dừng một chút: "Là Tôn Tố đưa cho con."
"Tôn Tố?" Nghe được cái tên này, Ôn Khởi Vân lập tức căng thẳng.

Bà đưa tay sờ soạng cánh tay của con gái, phản ứng của bà cũng giống như Dung Tự.

Rất sợ đối phương sẽ làm Trình Cẩm Chi bị thương: "Cô ấy tìm con?"
"Mẹ, con không sao." Trình Cẩm Chi nói: "Hôm qua con đã gặp cô ấy."
"Cô ấy nói chuyện của mẹ và cô ấy với con." Trình Cẩm Chi do dự mấy giây, nói ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui