"Đi đâu?"
Cơ thể Cẩu Vũ ngừng lại, quần áo cũng không dám mặc nhiều, thừa dịp Phó Tân Bạch còn đang ngủ chạy là thượng sách.
Bị Phó Tân Bạch kêu như thế, cái quần Cẩu Vũ đang ôm cũng phải run rẩy rớt xuống.
Dường như Phó Tân Bạch vừa tỉnh ngủ, giọng nói còn có chút biếng nhác.
Cũng không có hành động xuống giường gì cả.
Cẩu Vũ nghiêng đầu, nhìn Phó Tân Bạch.
Bình thường Phó Tân Bạch cũng rất quyến rũ, sau khi xong xuôi thì càng có hương vị của phụ nữ.
Một tay Phó Tân Bạch chống trên đầu gối, bờ vai trắng nõn mịn màng lộ ra, trên vai cũng có nhiều vết cắn.
Phó Tân Bạch thực sự rất đáng sợ, người hơn bốn mươi tuổi, giày vò cô không dứt.
"WC." Nghĩ đến đôi chân của cô và đôi chân dài của Phó Tân Bạch.
Cẩu Vũ lau nước mắt trong lòng.
Chân dài của Phó Tân Bạch bước một bước, cô không chạy nổi.
"Lấy quần áo làm gì?" Phó Tân Bạch nhếch môi lên, cánh tay chống đầu bắt đầu cuộn những lọn tóc của mình.
"Tôi thích mặc quần áo đi WC." Nghĩ đến sau mỗi lần, Phó Tân Bạch trần trụi xuống giường, trần trụi đi ra.
Trước đó còn mò lên giường của cô.
Cởi quần áo nhanh nhẹn.
Khi đó ngủ mơ màng: "Sao chị không có quần áo?"
"Chị thích ngủ khỏa thân."
"Chị ngủ khỏa thân thì cởi tôi làm gì!"
"Cục cưng hãy tin chị, khỏa thân rất thoải mái!" Lúc đó cô chưa kịp phản kháng, Phó Tân Bạch đã đè chặt cô lại.
"Chị nghĩ tôi là chị à." Cẩu Vũ cảm thấy mình không nên bị động như vậy, trực tiếp mặc quần vào.
Dường như Phó Tân Bạch biết được suy nghĩ của Cẩu Vũ, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Cô ngoắc ngoắc ngón tay với Cẩu Vũ.
Cẩu Vũ không nhúc nhích.
Phó Tân Bạch nhíu mày, cởi chăn ra, trần trụi xuống giường.
Chết tiệt lại tới, Cẩu Vũ nghĩ Phó Tân Bạch là một kẻ cuồng khỏa thân.
Có phải siêu mẫu đều rất tự kỉ về cơ thể của bản thân đúng không?
Phó Tân Bạch bước trên tấm thảm mềm mại, từng bước từng bước dồn Cẩu Vũ đến cạnh bàn.
Phó Tân Bạch cúi đầu, Cẩu Vũ lui về phía sau nửa bước, hoa cúc đụng góc bàn.
Chậc, cái bàn của khách sạn này cũng không thân thiện với khách lắm nhỉ? Dưới sự "bức bách" của Phó Tân Bạch, hai tay Cẩu Vũ nắm lấy góc bàn.
Phó Tân Bạch giơ tay lên, tay đặt trên cái cổ mịn màng của Cẩu Vũ: "Lại muốn chạy trốn ở đâu đây?"
"Lại muốn trốn bao lâu đây?" Phó Tân Bạch nói: "Chị hầu hạ em không tốt sao?"
"Hôm qua em còn kẹp chị thật chặt, bảo chị đừng có ngừng lại." Phó Tân Bạch trần trụi, dán vào Cẩu Vũ, mặt cô dán lên đôi má của Cẩu Vũ: "Hãy công bằng với chị một chút."
"Nói thời gian cho chị biết, để chị đi tìm em." Dù sao, Phó Tân Bạch dây dưa với cô là chuyện đã định rồi.
"Chuyện này, hơi lớn.
Tôi phải về nhà tìm mẹ để thương lượng." Bất chấp, vụng về cũng được, không suy nghĩ cũng được.
Lúc này Phó Tân Bạch mới ngẩng đầu lên, lấy chiếc nhẫn, đeo cho Cẩu Vũ vô cùng nghiêm túc: "Ừ."
"Đừng ra cửa thì tháo ra, chiếc nhẫn này có lập khế ước với chị.
Em mà tháo một cái thì chị có thể cảm nhận được." Phó Tân Bạch dán lên tai cô, lưỡi còn liếm vành tai cô.
Còn khế ước? Bà già ngốc Phó Tân Bạch chưa đủ tuổi à? Mất trí nhớ nên bị khờ? Dù sao, khi ra ngoài Cẩu Vũ đã lập tức tháo nhẫn xuống phân nửa.
Tháo xuống được phân nửa, lại cảm thấy cái tai bị Phó Tân Bạch liếm có hơi nóng lên.
Không tháo.
Cẩu Vũ sẽ về nhà à? Tất nhiên là không, đó chỉ là lý do để chạy trốn của cô mà thôi.
Nhưng mà...!khi viết chữ, lại thấy chiếc nhẫn trên tay.
Khi chụp ảnh, lại thấy chiếc nhẫn trên tay.
Ngay cả cộng sự cũng hỏi có phải cô đính hôn không.
"Chơi rất vui." Cẩu Vũ tháo chiếc nhẫn ra, bỏ vào trong túi.
Buổi tối lúc tắm, chiếc nhẫn lại rớt ra khỏi túi.
Âm thanh hơi vang, không biết lăn đi đâu.
Bồn tắm cũng bị cô dỡ ra mới móc được chiếc nhẫn trong khe hở ra.
"Cẩu Vũ, mẹ chuẩn bị về quê.
Con có muốn ăn đặc sản gì ở quê không?"
"Về quê làm gì?"
"Cháu gái của con kết hôn."
"Hả? Không phải nó chỉ mới tốt nghiệp à?" Cháu gái cũng không phải máu mủ.
"Không phải, năm nay nó mới tốt nghiệp."
"Tốt nghiệp hay chưa không phải vấn đề.
Vấn đề là tại sao nó lại kết hôn?'
"Con hỏi mẹ vấn đề, mẹ còn phải tự hỏi bản thân.
Tại sao nó kết hôn, con vẫn chưa kết hôn?" Nói một hai câu, mẹ cô lại bắt đầu lải nhải: "Mẹ cảm thấy gần đây mẹ bị tức ngực khó thở chóng mặt, có lẽ là lớn tuổi, sức khỏe không tốt mãi được, mẹ đã không còn mong mình có thể giữ con cho con, chỉ muốn khi còn sống có thể nhìn con lập gia đình.
Mẹ tự hỏi mình đã đủ tiến bộ rồi, quen con gái mẹ cũng không phản đối.
Con..."
"Mẹ, một hơi của mẹ có thể nói nhiều lời như vậy.
Yên tâm, con bị mẹ lải nhải chết rồi, mẹ cũng không chết được."
Tuy đã giàu có nhiều năm, nhưng mẹ cô vẫn không sửa được cái tật của người nghèo.
Buồn lo vô cớ.
Luôn cảm thấy mình sống không tới năm mươi tuổi.
Mà bây giờ đã hơn năm tuổi nhiều rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Cẩu Vũ lại nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tay.
Giơ tay lên, ánh đèn chiếu nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
"Sáng quá à." Hạ Dữu cầm nhẫn kim cương của Cẩu Vũ, cũng soi dưới ánh đèn.
"Chiếc này khác với chiếc kia." Trình Cẩm Chi nhìn nói: "Nhẫn cưới của các cậu, cũng thay đổi mỗi ngày à?"
"Ánh mắt của cậu sắc quá nhỉ." Cẩu Vũ nói: "Trình Cẩm Chi, có phải cậu chuyên môn đi ngóng cái này không?"
"Dung Tự có cầu hôn với cậu không?"
"Cậu quản tốt bản thân mình đi."
"Thật không ngờ.
Cậu sẽ thực sự kết hôn trước Cẩm Chi." Hạ Dữu đặt nhẫn kim cương trở về hộp.
Ai nói mình sắp kết hôn rồi.
Cẩu Vũ không nói, cảm thấy mỗi chữ trong câu này đều là flag: "Mình vẫn đang suy nghĩ."
"Suy nghĩ gì?"
"Gần đây mình..." Cẩu Vũ còn chưa nói hết, điện thoại đã vang lên.
Vẻ mặt cô trở nên vô cùng lo lắng, cô đứng dậy khỏi sô pha ngay lập tức: "Được rồi, tôi sẽ đến bệnh viện.
Giúp tôi đặt vé máy bay gần nhất."
"A Cẩu?"
"Mẹ mình gặp chuyện rồi." Qua nhiều năm thăng trầm, vẫn chưa bao giờ thấy Cẩu Vũ lo lắng như vậy.
Trên đời này, cô chỉ có một người thân là mẹ cô.
Trình Cẩm Chi và Hạ Dữu cũng cùng cô trở về quê.
Vừa đến bệnh viện, điện thoại của Trình Cẩm Chi cũng vang lên.
Là điện thoại của Dung Tự: "Có một số dữ liệu rất không bình thường trên mạng, em đã xóa một số.
Có phải bên đàn chị Cẩu xảy ra chuyện rồi phải không?"
Mặc dù không ở trong ngành giải trí, nhưng Dung Tự vẫn rất quan tâm đến chuyện trong ngành giải trí.
Trình Cẩm Chi mở hòm thư, tất cả đều là tin đồn về Cẩu Vũ, như là giếng phun.
Lần này mẹ Cẩu bị người ta đánh, là một nhóm phụ nữ lớn tuổi đánh.
Nói lúc còn trẻ mẹ Cẩu không ít lần phá hoại gia đình họ.
Khi đối mặt với các phóng viên truyền thông, họ cũng nói hưu nói vượn.
Mấy năm qua, Cẩu Vũ cũng đã đắc tội với nhiều người trong giới.
Lúc này cô gặp chuyện không may, có thể nói là tường sập mọi người đẩy*.
Vốn cũng không phải là một cái nghề vẻ vang, bất cứ là ai thành công cũng sẽ dẫn đến một số sự châm chọc khiêu khích, đừng nói chi là cô.
Lúc trước cũng có người dấy lên sóng gió, nhưng không giống như hôm nay.
Nhìn số liệu tăng vọt của bảng xếp hạng tìm kiếm, cũng biết có ai đó đang liên tục tạo ra độ hot.
Mẹ Cẩu lớn tuổi, vào phòng cấp cứu đến giờ cũng chưa tỉnh lại.
*Tường sập mọi người đẩy: Bị nhiều người thừa cơ hội tấn công, đả kích khi gặp khó khăn, thất thế.
"Không phải bảo anh không rời nửa bước sao? Anh làm cái khỉ gì vậy!" Tức giận đến mức Cẩu Vũ mắng thẳng vệ sĩ ở cửa bệnh viện.
"Bà nói bà muốn đi tản bộ với bạn bè." Người đàn ông cao to phương Bắc, bị Cẩu Vũ mắng liên tục cũng không dám cất tiếng.
Người hòa giải Hạ Dữu, hôm nay cũng không dám đi khuyên.
Bây giờ Cẩu Vũ rất cần một chỗ phát tiết.
Trình Cẩm Chi nói một tiếng với Hạ Dữu, đi ra ngoài gọi điện thoại cho DC: "Tìm được chưa? Nhóm người nào?"
"Tình hình huyên náo hiện giờ rất lớn, là người ngoài giới, họ tìm một đội ngũ có kinh nghiệm.
Tôi đoán là bên mảng thương mại, không phải bà chủ Cẩu tiến quân vào giới tài chính sao? Có phải đã chọc trúng dự án của ông lớn nào không?"
Trình Cẩm Chi nhớ lại điều này.
Chẳng lẽ là Chu gia?
Rõ ràng Cẩu Vũ cũng biết là ai đang giở trò quỷ, sắc mặt cô u ám dường như muốn ra bệnh viện.
Trình Cẩm Chi chặn cô: "Cẩu Vũ cậu muốn làm gì?"
Trình Cẩm Chi cảm thấy Cẩu Vũ hiện tại rất xung động, trông Cẩu Vũ như muốn đi liều mạng với cha ruột của mình: "Cậu biết?"
"Cẩu Vũ, bây giờ cậu không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Ông ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng." Hai năm qua, Cẩu Vũ gây sự với Chu gia không ít.
Hiện nay Chu gia càng ngày càng sa sút, giống như là chó cùng rứt giậu*.
*Chó cùng rứt giậu: Vì tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy.
"Nhưng mẹ mình đang nằm trong bệnh viện." Cẩu Vũ gằn giọng, giọng nói tràn đầy sự phẫn nộ: "Cũng không biết ông ta đang cười trộm ở đâu, khốn kiếp."
"Chết tiệt!" Cẩu Vũ quá tức giận, đá ngã thùng rác trong góc.
"Cẩu Vũ.
Cậu phải bình tĩnh.
Ông ta cố ý, cậu phải nghĩ rằng, ông ta cố ý.
Bây giờ mẹ cậu đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm tính mạng, cậu đừng rối."
Thấy Trình Cẩm Chi cản Cẩu Vũ, Hạ Dữu cũng vội ôm lấy Cẩu Vũ.
Hiển nhiên cô không biết nhiều như Trình Cẩm Chi.
Cô chỉ thấy Cẩu Vũ quá nóng nảy.
Trạng thái nóng nảy như vậy, rõ ràng không thể bình tĩnh lại được.
Chẳng bao lâu, DC lại gọi điện thoại đến, Trình Cẩm Chi đưa điện thoại cho Cẩu Vũ.
Để Cẩu Vũ nghe đội ngũ mà DC tra được.
Cẩu Vũ liên tục túm tóc của mình, nghe DC nói.
Bên Chu gia thực sự đang đánh vào chỗ đau của Cẩu Vũ.
Các từ khóa nhanh chóng xuống khỏi bảng xếp hạng tìm kiếm của các trang web lớn.
Điều này may là nhờ Dung Tự, Dung Tự luôn nhạy cảm với các con số.
Trình Cẩm Chi không ở cạnh cô, cô nhàm chán cầm máy tính bảng, sau đó xem một số chỉ số weibo của các ngôi sao.
Vừa xem thì đã nhìn ra manh mối.
Cúp điện thoại của DC, Trình Cẩm Chi lại thấy có thư mới trong hòm thư của mình.
Trình Cẩm Chi nói về Chu gia với Dung Tự, không tới hai phút, Dung Tự đã bảo trợ lý gửi một số tư liệu của Chu gia đến.
Nếu không phải do Trình Cẩm Chi áp chế, chắc chắn Dung Tự cũng sẽ đến.
"Chị, cuối cùng thì chị cũng động thủ với Chu gia." Biết hành động của trợ lý, hôm đó Dung Trạm chạy đến.
Có vẻ hắn rất phấn khích: "Em không ưa ông già Chu Phân Thủ lâu rồi."
Tòa nhà ngày xưa cha mẹ Dung gia nhảy lầu là tòa nhà công ty của Chu Phân Thủ.
Tại một đám tang ảm đạm, Chu Phân Thủ liên tục tranh cãi ầm ĩ trong linh đường: "Hai vợ chồng nó còn thiếu tiền tôi, làm vậy, sau này chuyện trả nợ cho tôi tính thế nào, coi như gặp họa lớn đi, coi như mấy năm nay làm ăn không công."
"Con trả."
"Dung Tự con nói gì đó?" Những người họ hàng đều khuyên can chị hắn, thậm chí còn nhận đầu hắn xuống để hắn cám ơn Chu Phân Thủ.
"Con sẽ trả cho chú, cho con thời gian." Dung Trạm chưa thành niên, nhìn chị hắn đứng lên như thế.
Chị hắn cột vải đen trên cánh tay, thân hình gầy gò mà vững chãi: "Giờ có thể cúi đầu với cha mẹ con chứ."
"Không phải em còn một cuộc họp vào buổi tối sao?" Chị hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu đọc sách.
"Hả? Dạ..."
"Đợi lát nữa.
Em với trợ lý tăng ca, buổi tối bàn bạc, làm thế nào để nuốt luôn dự án còn lại của Chu gia."
"Hả?"
"Em học kinh doanh với chị lâu như vậy, phải gọn gàng một chút.
Để lại rắc rối, nhìn không thoải mái lắm." Giọng của Dung Tự vẫn rất ổn định, như cô gái gánh một khoản nợ khổng lồ trên lưng ở tang lễ ngày xưa.
Dung Trạm sửng sốt.
Ra ngoài, vẫn còn khá choáng.
Cho nên, hắn sùng bái chị hắn nhất.
Cho dù ngày xưa, hay là bây giờ.***
Sun: Hôm nay end rồi..