Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn


Nói về tên của đứa bé, Trình Cẩm Chi có phần bất đắc dĩ.

Nàng và Dung Tự nhìn nhau, đôi môi giữ một nụ cười, nói với Hạ Dữu: "Chú và dì lên chùa xin tên."
Cha mẹ Trình gia rất để ý đứa trẻ còn chưa ra đời này.

Bất chấp một đống việc ở tập đoàn, tối hôm qua hai người già nằm trên đất lật một đống sách cổ.

Số lượng những cái tên được chọn không tới một ngàn, nhưng năm trăm thì chắc chắn là tới.

Ông bà cũng rất trang trọng, tìm một cuộn giấy màu vàng, trải ra trước mặt Trình Cẩm Chi, để Trình Cẩm Chi và Dung Tự chọn một cái tên.

Trình Cẩm Chi chọn đến hoa mắt.

Nói mấy câu với cha mẹ, không biết cha nghe mẹ ra điều gì từ câu nào đó của nàng, đặc biệt là cha nàng, cha nàng vuốt cằm, lẩm bẩm một lúc: "Qua loa quá, có nên lên chùa xin không?"
Cha và mẹ nàng ăn ý với nhau, hôm nay chạy lên chùa.

Đã rất lâu cha mẹ không đồng lòng như thế, ngay cả trong công việc, cả hai đều có tranh chấp về triển khai chiến lược.
"Đứa bé theo họ Cẩm Chi?" Hạ Dữu hỏi.
"Ừ, theo họ Cẩm Chi." Dung Tự nhéo nhéo tai Trình Cẩm Chi, giọng nói rất dịu dàng.
"Chậc, nữ thần một thời trở thành một người mang thai hộ." Ra ngoài, Cẩu Vũ còn chậc mấy tiếng: "Nếu bị fan trung thành của em ấy biết, chắc phải khóc thành anti fan."
"Cái gì mang thai hộ."
"Như vậy mà còn không gọi là mang thai hộ? Đứa trẻ không có nửa xu quan hệ với em ấy." Cẩu Vũ nói.
"Đừng nghĩ về huyết thống, nông cạn quá.

Quan hệ mang nặng đẻ đau vẫn phải có." Hạ Dữu nói.
Cẩu Vũ nghe ý của Hạ Dữu, lỗ tai sắc bén lên: "Không phải chứ? Hạ Dữu cậu cũng có suy nghĩ này? Cậu cũng muốn sinh con cho Phó Thiên Sanh?"
"Mình nghĩ tới.

A Sanh không cho, thấy cực khổ quá."
"Đúng là cực khổ lắm.

Cậu đừng thấy Dung Tự ung dung như vậy, em ấy là điển hình của kiểu người cắn bể răng nuốt vào bụng.

Chắc sinh nở sẽ là một trở ngại." Cẩu Vũ hơi kích động, có vẻ kéo lại suy nghĩ của Hạ Dữu: "Hơn nữa Phó tổng nhà cậu, sức khỏe lại không tốt, đến lúc đó trọng trách nuôi đứa bé, đều đặt hết lên người cậu."
"Cậu kích động như vậy làm gì?" Có vẻ Hạ Dữu nghĩ đến điều gì đó, ôm lấy vai Cẩu Vũ: "Lẽ nào Thiên Hậu cũng có ý này?"
"Mẹ mình.

Nhìn mà thèm." Cẩu Vũ bỏ tay Hạ Dữu xuống: "Các cậu như thi tiếp sức, người này sinh xong tới người kia sinh, muốn cho mẹ mình thèm chết sao?"
"Thực sự mình muốn chăm sóc A Sanh.

Mình thấy điều kiện của cậu tốt hơn, cơ thể khỏe mạnh, không sinh một hai đứa..."
"Không sinh." Cẩu Vũ đánh một dấu x trước ngực: "Con nhà người ta bao giờ cũng dễ thương, mình á, chỉ trêu con Trình Cẩm Chi thôi."
"Cậu thấy Dung Tự nghĩ thế nào? Gen tốt như vậy, không suy nghĩ giữ lại hậu duệ cho mình.

Mình thấy quyết định của em ấy không khôn ngoan lắm, bây giờ là để Trình gia vui vẻ.

Sau này có một phiên bản Trình Cẩm Chi thứ hai, vậy nghịch ngợm lắm.

Nếu là một bé Dung Tự, vậy thì khác, chắc cũng là một bé cún trung thành bảo vệ Trình gia." Cẩu Vũ nói.
"Có lẽ Dung Tự muốn một đứa trẻ giống như Cẩm Chi vậy."
Một câu nói của Hạ Dữu, làm Cẩu Vũ nghẹn lời.

Làm sao lại quên hình tượng yêu chết đi sống lại của hai người này: "Cậu nói vậy, đứa trẻ còn chưa sinh ra, mình đã hơi đau lòng rồi.

Cho dù không giống Trình Cẩm Chi, cũng phải giả bộ mình giống Trình Cẩm Chi, mới có thể được Dung Tự thích."
"Cậu nói xa xôi quá.

Dung Tự đâu có lạnh lùng như vậy.

Nói cho cùng thì vẫn là đứa bé từ trong bụng của mình."
Hạ Dữu và Cẩu Vũ cậu một câu mình một câu ra khỏi bệnh viện như thế.

Trình Cẩm Chi bây giờ đã được chuyển đến một bệnh viện tư.

Bên ngoài bệnh viện cũng yên tĩnh hơn rất nhiều, nhìn chung không phải là một đống truyền thông và phóng viên.

Lúc Trình Cẩm Chi mới bị tai nạn, không chỉ có các phương tiện truyền thông trong nước mà còn có nhiều phương tiện truyền thông quốc tế đổ xô đến.

Trình Cẩm Chi vẫn có một lực ảnh nhất định trên thị trường quốc tế, đặc biệt là sau khi "Thế giới phẳng" được chiếu.

Trình Cẩm Chi diễn rất tốt, không chỉ phát huy được đặc điểm của các diễn viên Trung Quốc, mà còn làm khán giả nước ngoài chấp nhận kiểu hài hước lộn xộn vui vẻ của Trung Quốc.

Nền tảng phát sóng tương đối tốt, bây giờ Trình Cẩm Chi đã củng cố vị thế của một ngôi sao quốc tế.

Những việc Trình Cẩm Chi từng trải qua trong giai đoạn này, ở trong nước là thổi phồng rồi lại thổi phồng hơn.

Chỉ với sự tích về tai nạn đạo cụ và tai nạn xe hơi của Trình Cẩm Chi, cũng không phải là chuyện người thường có thể nếm trải.

Các phiên bản tin đồn về Trình Cẩm Chi cũng càng truyền càng kì diệu hơn.

Hiện tại "Chiến hỏa 7" cũng bắt đầu chuẩn bị, có lẽ Trình Cẩm Chi sẽ xuất hiện một cảnh ngắn trong phim.

Chu kì chế tác của "Chiến hỏa 7" khá dài, phát hành rất muộn, chắc phải chờ thêm mấy năm, phù hợp với quy luật chế tác từ trước đến nay của series.

Sau khi Trình Cẩm Chi tỉnh lại, nhiều phương tiện truyền thông gọi đến để phỏng vấn độc quyền, cả trong và ngoài nước.

Độ phủ sóng mạnh mẽ tăng vọt, có lẽ là "đại nạn không chết, tất có phúc về sau" trong truyền thuyết.

"Thế giới phẳng" mùa hai tạm dừng chiếu vì Trình Cẩm Chi bị chấn thương, đoàn phim đang chờ Trình Cẩm Chi.

Tuy lúc trước đạo diễn châm chọc Trình Cẩm Chi không ít, nhưng khi gặp vấn đề thì thực sự không nói về thị trường khách quan, nói chờ nàng, mùa hai cũng dừng lại.

Tất nhiên, nếu Trình Cẩm Chi không tỉnh lại, mùa hai cũng phải quay trở lại.

Bây giờ Trình Cẩm Chi đã tỉnh, thỏa thuận đã kí tự nhiên sẽ tìm đến.

Những ngôi sao như Trình Cẩm Chi rất hiếm, có thể bắt lại thì phải dốc toàn lực để bắt.
Sau khi Trình Cẩm Chi tỉnh dậy, DC cười sắp tét miệng: "Sếp, sáu tháng cuối năm sếp có thể làm việc chưa?"
Giá trị về mọi mặt của Trình Cẩm Chi hiện nay, nói thế nào nhỉ, thậm chí DC không từ chức, ở bên cạnh Trình Cẩm Chi suốt đời, cũng có thể nhận ra giá trị mình từ tiền tài đến cá nhân.

Danh tiếng là chắc chắn có, vậy tiền thì không cần phải nói.

Sếp chính là quý nhân của hắn.
Thấy vẻ nịnh nọt của DC, Trình Cẩm Chi lại nhớ đến giấc mơ trước đây.

Nhớ đến giấc mơ đó, nàng cảm thấy hơi tức giận.

Không ngờ DC lại gọi thẳng tên của nàng, còn có Dung Tự.

Mặc dù Dung Tự ngồi bên cạnh, vẻ đọc sách ngày tháng tĩnh lặng, nhưng Trình Cẩm Chi vẫn không chịu được, cắn cổ Dung Tự.

Chính là cái cổ này, duỗi kiêu ngạo không tả được.

Hiện tại Dung Tự đang mang thai, Trình Cẩm Chi cũng không dám cắn mạnh hơn, hơn nữa nàng cũng không cắn mạnh được.

Bây giờ nàng vẫn là một người bệnh nặng mới khỏi rất yếu ớt.

Cái cắn này, ngược lại biến thành tình thú ôn tồn.

Dung Tự không đọc sách nữa, cúi đầu cọ mặt của nàng.

Hai người, một người dưỡng bệnh một người dưỡng thai, nằm trên giường như thế, nằm một cái là một tháng.
Trình Cẩm Chi sờ cằm Dung Tự: "Chị sắp có hai cằm rồi, sao em còn gầy thế."
Dung Tự rất gầy, đến giờ mới hơi có vẻ đang mang thai.

So với Dung Tự, Trình Cẩm Chi cảm thấy mình giống mang thai hơn, cái gì cũng chờ Dung Tự đến hầu hạ.
"Chị đang ở thời điểm hồi phục."
"Lúc trước chị không có mập như vậy, cơ bụng chị biến mất rồi.

Chị cũng không dám trèo lên cân." Trình Cẩm Chi sờ sờ bụng Dung Tự, lại nhẹ nhàng tựa lên bụng Dung Tự: "Con còn quậy em không?"
"Sao mà không để người ta bớt lo." Trình Cẩm Chi nói: "Mẹ chị nói, ngày xưa chị không có quậy như thế."
"Chị có muốn ngủ một lúc không? Cha mẹ bảo mình ăn cơm chiều." Dung Tự nói.
"Không được, chị phải bàn công việc với DC nữa."
"Ừ." Dung Tự cầm cuốn sách lên.
Tính Dung Tự chậm chạp, làm cái gì cũng thong thả ung dung.

Mang thai cũng thế, nếu không phải cái bụng to lên cao như vậy, không thể nhìn ra Dung Tự đang mang thai.

Dung Tự ngồi đọc sách, hình như đọc thấy vấn đề gì đó, tay phải đang cầm sách tay trái giơ lên, ngón tay thon dài vuốt chữ, chiếc nhẫn trên ngón áp út sáng long lanh.

Trình Cẩm Chi phát hiện mình rất mê Dung Tự như thế, nhìn sao cũng không thấy đủ.

Có lẽ sự lịch sự nhã nhặn của Dung Tự là thứ nàng thiếu, nên nàng mới mê mẩn không rời mắt được.

Nhớ đến Dung Tự gọi nàng là "cô Trình" trong mơ, tính nhỏ mọn của Trình Cẩm Chi lại hoạt động.
Buổi tối cha mẹ cố ý đến, nói mời Dung Tự bữa cơm.

Không phải bữa cơm bình thường, khi họ còn bên nhau vào mấy năm trước, cha mẹ cũng không nói cơm đổi xưng hô.

Bữa cơm này do cha nàng cực lực thúc đẩy.

Trong bữa cơm, mẹ hớp một ngụm trà của Dung Tự kính, mặc dù nói mấy câu bảo Dung Tự tiếp tục cố gắng, nhưng vẫn cho Dung Tự một bao lì xì.
Hai năm qua, Dung Tự không chỉ ở bên cạnh Trình Cẩm Chi, mà còn đem lại rất nhiều lợi ích cho tập đoàn Trình gia, giúp đỡ rất nhiều.

Nếu không có Dung Tự, Trình gia phá sản chắc phải khó thở hơn.

Nếu không phải là vì hỗ trợ kinh tế, chỉ sợ mẹ Trình cũng không dễ thả ra như vậy.
"Các con đó, đừng gây loạn nữa.

Cứ sống như vậy, sống thật tốt." Uống mấy hớp rượu, Trình Hoài Nam cũng liên miên cằn nhằn: "Thực sự là không dễ.

Đến sợ."
Đến khi Dung Tự và Trình Cẩm Chi trở về bệnh viện, cũng chỉ còn lại Trình Hoài Nam và Ôn Khởi Vân trong phòng ăn riêng.

Ôn Khởi Vân lấy một phần văn kiện từ trong túi: "Ký đi."
"Bây giờ thấy công ty cũng tốt hơn, tôi..." Trình Hoài Nam cúi thấp đầu, hắn không nhìn văn kiện cũng biết nội dung.
"Cũng không phải không gặp.

Chúng ta đã ở riêng nhiều năm như vậy, không phải chưa từng như vậy."
"Không." Trình Hoài Nam say rượu, mắt hơi đỏ: "Không có cái này, bà vẫn là vợ tôi."
Ôn Khởi Vân không nói gì, chỉ ngồi đó.

Trình Hoài Nam hít mấy hơi, một người đàn ông đã trải qua sóng to gió lớn như thế, thất bại thảm hại trước mặt vợ lớn.

Ông cầm bút lên, ngòi bút hơi run rẩy.

Mới vừa rồi hai người họ còn hòa thuận vui vẻ với Dung Tự Trình Cẩm Chi, bây giờ đã trở lại hiện thực.

Đây là cái tên mà Trình Hoài Nam ký cẩu thả nhất, thậm chí ông còn hy vọng rằng tòa án không thể phân biệt được nó và tuyên bố chữ ký không hợp lệ: "Bà muốn ở bên cô ấy sao?"
"Không phải." Ôn Khởi Vân nói: "Tôi ly hôn với ông, cũng không phải vì muốn ở bên ai."
"Chỉ là một sự kết thúc." Ôn Khởi Vân nói rất nghiêm túc.

Có lẽ đã làm người lớn quá lâu, lẫn lộn khái niệm "kết thúc", cuộc sống không phải là sự ràng buộc sao? Khó phân biệt mọi thứ một cách rõ ràng.

Ngày xưa nghĩ đến việc ly hôn nhưng không muốn ly hôn, không phải vì sự ràng buộc của cuộc sống sao.

Sau một độ tuổi nhất định, rất nhiều đều không rõ ràng như thế, có lẽ là cuộc sống không nghiêm túc.

Sau năm mươi tuổi, thậm chí còn khó hồ đồ hơn.

Nhưng nói thế nào, bây giờ thấy con gái của mình, Ôn Khởi Vân lại có một ít cảm xúc tuổi trẻ.

Có lẽ nó không liên quan đến tuổi tác.

Bây giờ, bà suy nghĩ thoải mái hơn, chỉ đơn giản như vậy.
Không phải vì ai, chỉ vì lần này về nhà, có thể uống mấy ly rượu mình thích, nằm trong ngôi nhà mới của mình từ sáng đến tối..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui