"A." Trình Dĩ trưng ra khuôn mặt vô hại của mình.
Trình Cẩm Chi mới vừa xoa đầu Trình Dĩ, Trình Dĩ lập tức dang đôi tay ngắn ra.
Lại muốn bế.
Dung Tự sợ Trình Cẩm Chi mệt, cô đưa tay bế Trình Dĩ lên: "Sao mà muốn mẹ bế hoài thế, con sẽ làm mẹ mệt."
"Không mệt...!tay em đừng đi." Trình Cẩm Chi còn chưa nói hết "bế Trình Dĩ thế nào cũng không thấy mệt", để thể hiện tình yêu của người mẹ, eo mỏi nhừ, hóa ra cái tay giúp Trình Cẩm Chi xoa bóp đã đi bế Trình Dĩ.
Dung Tự bật cười, một tay ôm Trình Dĩ, một tay đặt trên eo Trình Cẩm Chi: "Tay không đi."
Theo lời Trình Cẩm Chi, Dung Tự cười đến mức mờ ám.
Trình Cẩm Chi sửng sốt một chút, nghiêm túc nhìn Dung Tự, dừng ba giây: "Dung Tự, hình như em mập thật."
"Mặt tròn." Trình Cẩm Chi còn sợ chưa đủ, lấy tay ra hiệu.
Dung Tự thế này, hai đời Trình Cẩm Chi cũng chưa từng thấy.
Chế độ ăn uống của Dung Tự rất có quy luật, rất tự hạn chế bản thân, dù là đời trước, Dung Tự vẫn duy trì vóc dáng mảnh mai.
Nói thế nào đây, sau khi Dung Tự mập lên, cảm thấy khí chất dịu dàng hơn rất nhiều.
Lúc trước đều là vẻ người lạ đừng đến gần.
"Chị cũng mập." Dung Tự dịu dàng nói.
Yêu là tổn thương lẫn nhau.
Trình Cẩm Chi nhéo đùi Dung Tự một cái: "Em là một tên bịp bợm, lúc trước còn nói mập tí đẹp.
Em coi đi, hiện hình rồi, chị mới mập bao nhiêu, em đã nói chị mập."
Hiện giờ Trình Cẩm Chi không còn dám đứng lên cân nữa, nàng nghĩ nàng sẽ thấy một con số khiến nàng "trọng sinh" một lần nữa.
"Em cũng không nói là xấu." Dung Tự kề sát Trình Cẩm Chi, cũng không kiêng kị đứa con trong tay: "Sờ, rất thoải mái."
"Em muốn chết à." Trình Cẩm Chi bụm mặt Dung Tự lại: "Con nhìn em, em cũng không biết xấu hổ."
Dung Tự chưa bao giờ đồng ý việc Trình Cẩm Chi mang thai, hiện giờ đã mang thai, rõ ràng cô chỉ có thể chăm sóc cục vàng thật tốt.
Bây giờ điều mà Dung Tự thấy tốt, đó là Trình Cẩm Chi rất nhạy cảm.
Rất rất nhạy cảm.
Dung Tự bế con về nôi, lại ngồi bên cạnh Trình Cẩm Chi, hôn tai Trình Cẩm Chi.
Hiện giờ bụng Trình Cẩm Chi đã có hình dạng nhất định, Dung Tự hôn Trình Cẩm Chi, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Trình Cẩm Chi.
"Đau..."
"Sao vậy?"
"Bụng."
Từng mang thai nên dĩ nhiên Dung Tự sẽ biết, cô nhẹ nhàng kề vào bụng Trình Cẩm Chi: "Chắc là thai đạp."
"Thai đạp thì tốt." Trình Cẩm Chi thở phào, có vẻ nhẹ nhõm hơn: "Chị còn tưởng chị lớn tuổi, thai xuất hiện triệu chứng xấu nào đó."
Theo lý thuyết, thai đã nên đạp từ lâu.
Trước đây lúc Dung Tự mang thai Trình Dĩ, giai đoạn này là lúc Trình Dĩ quậy kinh khủng nhất, y như nghịch ngợm.
Thai hơi di chuyển, Dung Tự không nghe thấy động tĩnh nào.
Ngẩng đầu lên: "Chắc chắn sau này con rất biết thương chị."
"Không thể nói vậy.
Chị thấy Trình Dĩ rất ngoan, sau này chắc chắn nó cũng sẽ thương em."
Dung Tự cười cười: "Ừ."
"Cô ấy đến." Hôm nay Ôn Khởi Vân và Trình Hoài Nam cùng ra công ty.
Hai người thảo luận các dự án cuối năm.
Trình Hoài Nam vừa ra công ty đã thấy Tôn Tố ở cách đó không xa.
Trình Hoài Nam nói vậy, Ôn Khởi Vân mới quay đầu lại.
Quay đầu lại thấy Tôn Tố đang dựa vào xe.
"Bà đi trước đi." Trình Hoài Nam nói.
Ông thừa nhận sự hào phóng của ông là sự hào phóng giả tạo.
Nếu không, ông sẽ không đứng yên, nhìn Ôn Khởi Vân bước đi.
"Thời gian này, chị vẫn chưa định ly hôn sao?" Tôn Tố hỏi.
Tôn Tố cũng không biết chuyện Ôn Khởi Vân đã ly hôn.
Ôn Khởi Vân không nói gì, chỉ quay đầu lại nhìn Trình Hoài Nam đang đứng tại chỗ.
Bà phất phất tay, hình như bảo Trình Hoài Nam có thể đi.
Ban nãy bà đã bảo Trình Hoài Nam đi trước, nhưng Trình Hoài Nam vẫn cầm cự ở đây.
Ôn Khởi Vân vẫy tay, Trình Hoài Nam cúi mắt xuống, ông đi mấy bước, vịn cửa xe.
Quay đầu lại nhìn vợ lớn một lần nữa, sau này ông và người phụ nữ này chỉ có dính dáng về con cái.
Trình Hoài Nam hơi giơ tay lên, ông thực sự không làm được động tác phất tay, chỉ có thể di chuyển ngón tay, sau đó bước lên xe.
"Em muốn ra nước ngoài à?" Giờ Ôn Khởi Vân mới nhìn Tôn Tố.
"Ừ, lúc trước quấn quít chị mãi, không học hành tốt." Tôn Tố nói.
"Học là tốt."
"Vậy em đi."
"Ừ."
Ban đầu Tôn Tố muốn nói, chỉ cần chị giữ em lại, em sẽ không đi học: "Thôi, em nên giữ lại một chút tự trọng cho mình."
"Không tiễn em sao?" Tôn Tố khoác tay lên cửa xe, cô quay lại nhìn Ôn Khởi Vân: "Dù gì em cũng theo chị nhiều năm như vậy."
"Ừ." Ôn Khởi Vân cũng lên xe.
Trong xe, Tôn Tố vẫn cứ tiếp tục nói liên miên: "Chị bây giờ già rồi, cơ thể không còn khỏe, đừng coi như bản thân mình còn trẻ."
"Cô Dung đã như vậy, chị tin cô ấy một lần đi.
Giao một số việc của tập đoàn, cho cô ấy làm." Tôn Tố nói: "Con gái chị thì chị đừng hi vọng nữa, tài sản đó, chị giữ lại cho cháu gái của chị thừa kế đi."
"Cũng không được, em xem ảnh của con nhóc Trình Dĩ rồi.
Cảm thấy rất giống con gái chị.
Nếu chị không chỉ dạy được, thì để cô Dung chỉ dạy.
Cô Dung em thấy được."
"Em không về nữa sao?" Hiếm khí tính của Ôn Khởi Vân tốt như vậy.
Nghe Tôn Tố nói đâu đâu, cũng không cắt ngang.
Xuống xe, mới hỏi một câu như vậy.
Ôn Khởi Vân nghe Tôn Tố vừa dặn cái này vừa dặn cái kia.
"Về chứ." Tôn Tố kéo hành lý, lại hơi kéo vai Ôn Khởi Vân: "Chị ở đây, em có thể đi đâu được?"
Ôn Khởi Vân dừng một lúc, mới giơ tay lên vỗ cánh tay Tôn Tố một cái: "Em đi được rồi."
"Không hỏi em à?" Tôn Tố nói.
"Hỏi gì?"
"Hỏi khi nào em về?"
"Khi nào em về?"
"Nhanh thì hai năm, chậm thì ba năm.
Dù sao chị cũng không chờ em, thời gian sẽ trôi nhanh hơn.
Hai ba năm, để chị được thanh tịnh." Tôn Tố nói.
"Ừ."
Tôn Tố gõ cửa sổ taxi, báo địa chị cho tài xế.
Tiếp theo mở cửa cho Ôn Khởi Vân: "Chị lên xe đi, em nhìn chị đi."
Ôn Khởi Vân cũng không nói gì, chỉ lên xe như thế.
Đến khi Tôn Tố hạ cánh, cô mới nhận được tin nhắn của Ôn Khởi Vân: "Khi nào về nước nói cho tôi biết, tôi đến đón em."
Trong lúc Trình Cẩm Chi mang thai, người siêng thăm hỏi nhất là Thiên Hậu Phó Tân Bạch.
Có lẽ Phó Tân Bạch chịu khó chào hỏi quá, vừa nghe tên Phó Tân Bạch mặt Dung Tự đã đen đi.
Dung Tự, người phụ nữ thù dai, vẫn còn nhớ khi xưa Phó Tân Bạch có ý đồ dụ dỗ vợ cô.
"Em cúp điện thoại của Thiên Hậu làm gì?" Trình Cẩm Chi nở nụ cười: "Bây giờ cô ấy nóng lòng khao khát hôm nay chị sẽ sinh, ngày mai có thể đi."
Hôn lễ của Cẩu Vũ và Thiên Hậu, ban đầu sẽ được tổ chức vào năm nay.
Kết quả phù dâu Trình Cẩm Chi sinh con.
Cẩu Vũ nói chờ đến khi nàng sinh con, buộc nàng làm phù dâu.
Đến tối, Dung Tự mới lên tiếng: "Mình vẫn chưa kết hôn."
"Đợi sự chú ý trôi qua rồi tính sau." Hiện giờ Trình Cẩm Chi đình công một năm, nói là học tập nạp năng lượng, nhiều người đoán là nàng kết hôn.
"Sang năm thì sao?"
Trình Cẩm Chi liếc: "Còn có thể gấp hơn không?" Năm nay sinh con cho em, sang năm kết hôn với em.
"Vậy năm nay?"
"Mình kết hôn, cũng không lãnh giấy đăng kí kết hôn được." Trình Cẩm Chi nói.
"Em sẽ chuẩn bị cho hôn lễ thật tốt, chị không cần phải quan tâm bất cứ điều gì." Dung Tự dán vào Trình Cẩm Chi, nói rất khéo léo.
"Cũng được.
Sau khi con được sinh ra, em thảo luận với DC một lần nữa.
Để tránh anh ta lại sốt ruột với chị." Bây giờ dồn việc của một năm, vừa mang thai vừa kết hôn, chắc DC phải giậm chân.
Đến giai đoạn sắp sinh, Trình Cẩm Chi thấy cơ thể càng nặng nề hơn.
Nàng tỉnh lại, Dung Tự đã xuống giường.
Đi xuống lầu, thấy Dung Tự bế Trình Dĩ, đặt Trình Dĩ lên cái ghế nhỏ trước mặt cây đàn piano.
Trình Dĩ cười ngây ngô, luôn bập bẹ ê a không biết nói gì.
Đến khi Dung Tự đặt tay lên piano, Trình Dĩ yên lặng ngay.
Nghe Dung Tự đánh đàn như thế.
Năm ngoái, Trình Dĩ đã thể hiện sự hứng thú cực kì với tiếng đàn piano, nghe tiếng đàn, dù đang ngủ, tay chân cũng sẽ động đậy mấy cái.
Trình Cẩm Chi cũng không phát hiện, vẫn do Dung Tự bế Trình Dĩ đến trước đàn piano, Trình Cẩm Chi mới biết.
Khi đó, ngay lúc nàng trở về từ bên ngoài.
Về nhà chỉ thấy Dung Tự ôm một quả cầu thịt ở đàn piano.
Cảnh tượng khá hài hòa, từ khi đó, Trình Cẩm Chi bắt đầu có ý tưởng mang thai.
Về chuyện Trình Dĩ thích piano, đúng là do Dung Trạm đụng trúng.
Khi Dung Tự vừa mang thai, Dung Trạm soạn rất nhiều bản piano cho Dung Tự.
Mục đích của Dung Trạm, dĩ nhiên không phải để dưỡng thai, mà là đánh thức ý chí sống của chị hắn.
Thời gian đó, Dung Trạm soạn nhạc thực sự như thác chảy, phun như giếng phun.
Sau đó Trình Cẩm Chi tỉnh dậy, Dung Trạm mới có ý dưỡng thai.
Tuy đứa bé này là gen của Trình Cẩm Chi, nhưng dù sao cũng do chị hắn sinh ra, hắn cần lên kế hoạch tốt.
Để đứa bé không phát triển như Trình Cẩm Chi, nếu có thể, có lẽ hắn mong gen của Trình Cẩm Chi đều là gen lặn.
Làm hắn thất vọng rồi, hiện giờ Trình Dĩ càng ngày càng giống Trình Cẩm Chi, đặc biệt là cười.
Cũng tạm ổn.
Dù sao cũng là chị hắn sinh.
Trình Cẩm Chi dựa trên lan can nghe một lúc, Dung Tự vừa đàn vừa kéo tay Trình Dĩ, Trình Dĩ cũng ấn lên phím đàn.
Nghe thấy âm thanh, Trình Dĩ lại bắt đầu cười khanh khách.
"Mẹ." Dung Tự khá tập trung, thay vào đó Trình Dĩ thấy nàng ở trên lầu.
Trình Dĩ chỉ vào Trình Cẩm Chi, nói năng không rõ.
"Không ngủ được à?" Dung Tự giao con cho bảo mẫu.
Cô lên lầu, nhẹ nhàng vuốt bụng Trình Cẩm Chi.
"Cảm thấy tức ngực sao đó." Trình Cẩm Chi nói.
"Em dìu chị đi nghỉ."
Phải nói, Dung Cẩn thực sự là một đứa con ngoan và đúng giờ.
Bác sĩ tính ngày dự sinh, nàng thực sự sinh vào ngày dự sinh.
Sinh con thực sự rất đau, Trình Cẩm Chi nằm trong phòng sinh, đau đến mức nước mắt ròng ròng.
Khỉ nó! Rõ ràng lúc trước Dung Tự sinh dễ dàng như vậy! Chớp mắt mấy cái đã sinh ra Trình Dĩ.
Dung Tự và Trình gia lo lắng chờ ngoài phòng sinh, lúc này, tiếng kêu gào của Trình Cẩm Chi vang lên từ trong phòng sinh.
"Nó nói gì vậy?" Bà nội sốt ruột.
"Khỉ nó...!khỉ thật chứ...!Dung Tự em là một kẻ lừa đảo...!Em lừa chị..." Trình Cẩm Chi đau đến mức nước mũi giàn giụa, nếu biết trước thế này, nàng sẽ không sinh..