"Nó nói gì?" Bà nội lớn tuổi, tai nghe không rõ lắm.
Cha Trình mẹ Trình nghe được một chút hơi xấu hổ, Dung Tự vẫn bình tĩnh: "Cẩm Chi đang tự cổ vũ cho mình."
"Cổ vũ cho mình?"
"Dạ." Dung Tự rất bình tĩnh.
Mặc dù âm thanh trong phòng sinh càng lúc càng lớn.
Thực tế Cẩm Chi mắng cô, còn giúp cô bớt căng thẳng.
Cô thấp thỏm không yên, cô sẽ vào nếu không nghe thấy tiếng của Cẩm Chi nữa.
Nhân viên y tế không cho họ vào, nói sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của sản phụ.
"Dung Tự, con không lừa nội chứ?" Trình Cẩm Chi mắng Dung Tự lừa nàng ở bên trong, bên ngoài bà nội cũng "nghi ngờ" Dung Tự.
Lúc này còn cổ vũ cho mình? Thấy không giống cháu gái của bà lắm, luôn cảm thấy cháu gái của bà đang mắng.
"Không có." Vẻ mặt của Dung Tự vẫn như bình thường, ngay cả cha Trình mẹ Trình cũng phải thán phục.
Dung Tự dìu bà nội ngồi trên băng ghế dài: "Đợi tí nữa con sẽ đến cửa hỏi lại lần nữa."
"Con mới hỏi hai phút trước." Tuy tai bà nội nghe không rõ lắm, nhưng vẫn còn nhớ rất rõ: "Tự Nhi, sao tay con lạnh vậy?"
"Lòng bàn tay con đổ mồ hôi." Bà nội nói.
Dung Tự cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài của mình.
Lúc trước Trình Cẩm Chi chờ bên ngoài, suy sụp đến mức khóc lên.
Bây giờ đổi thành Dung Tự chờ bên ngoài.
Sắc mặt cô nhợt nhạt, thấy mọi người căng thẳng còn trấn an họ.
"Con không sao." Khi Dung Tự nói "không sao", môi cũng không có tí máu.
Bây giờ cô hối hận không gì sánh được, đáng lẽ cô nên khuyên Cẩm Chi đừng nên sinh đứa con này.
Hai người có Trình Dĩ đã đủ rồi.
Lúc trước Dung Tự đã trải qua hai giờ khó khăn nhất, giai đoạn đầu khi sinh, cô vẫn luôn ở bên Cẩm Chi.
Vẫn gian nan như trước kia, khi Trình Cẩm Chi vẫn còn trong tình trạng hôn mê ở bệnh viện.
Cô cho rằng cuộc sống của cô và Cẩm Chi đã không còn trắc trở nữa, nhưng không ngờ vẫn còn một trở ngại như thế.
Trình Cẩm Chi không gặp vấn đề đình trệ sinh sản, thời gian sinh ngang ngang với Dung Tự, có lẽ giống Dung Tự nói, đây là một đứa trẻ rất khôn khéo.
Trình Cẩm Chi đã "hấp hối", dường như đã mắng mệt mỏi trong phòng sinh.
Bác sĩ bế con ra, Dung Tự cũng không nhìn con, nhìn thẳng vào Trình Cẩm Chi.
"Vất vả cho chị." Dung Tự vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Trình Cẩm Chi, đôi mắt vẫn còn đỏ.
"Đau quá..." Trình Cẩm Chi khóc mệt, nếu không nàng sẽ khóc nữa.
Ở trong đó thực sự rất khó khăn, rất muốn nhét con vào lại không sinh nữa.
Vừa khóc vừa sinh, sau khi mắng Dung Tự, dường như tốt hơn một chút.
Bác sĩ cũng thấy, ở bên cạnh cổ vũ nàng.
Cho dù là phương pháp gì, chỉ cần Trình Cẩm Chi sinh đứa trẻ ra: "Đúng rồi, cô Trình, hét to hơn nữa."
Bác sĩ cổ vũ Trình Cẩm Chi theo cách thế này.
Thấy đứa bé chui ra được một nửa, nước mắt của bác sĩ sắp rớt xuống.
Mắng giỏi lắm.
Các bác sĩ này, lúc trước cũng từng đỡ đẻ cho Dung Tự.
Cô Dung và cô Trình thực sự là hai thái cực.
Ở trong phòng sinh, cô Dung cũng không giống như một người phụ nữ mang thai, rất hợp tác, không khóc không ồn ào sinh con ra.
Lúc cô Dung im lặng, bác sĩ còn tưởng cô Dung đau đến mức ngất đi, không ngờ cô Dung mở mắt ra lần nữa, gắng sức, đứa bé được sinh ra.
Còn cô Trình, khóc từ đầu tới cuối.
Giai đoạn đầu khi sinh đã khóc, lúc đau thì la gây mê, lúc không đau lại không muốn gây mê.
Bác sĩ cầm kim gây mê đi tới đi lui.
Cũng không biết cô Trình này rốt cuộc có muốn hay không.
Tiếp sau đó vẫn là không muốn.
Dung Tự cụng trán với Trình Cẩm Chi, xoa dịu nỗi đau của Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi cảm thấy như cơ thể của mình như đã bị nghiền nát: "Đau..."
"Không đau.
Em sẽ bảo bác sĩ gây tê cho chị."
"Có ảnh hưởng đến con không?" Có vẻ Trình Cẩm Chi thực sự rất đau, đến giờ vẫn chưa phản ứng được.
"Con được sinh ra rồi."
"Con của mình?" Trình Cẩm Chi quay đầu lại.
Ôn Khởi Vân bế đứa bé đến trước Trình Cẩm Chi, sự yêu thương tràn ra: "Là một tiểu nha đầu."
"Dung Cẩn." Đôi môi trắng bệch của Trình Cẩm Chi có hơi cử động: "Con nha đầu chết tiệt này, sắp giày vò chết bà."
"..." Ôn Khởi Vân ôm cháu vào lòng.
Tôn Tố đã đúng khi nói không thể để con gái giữ cháu của bà.
Có lẽ có thể trông cậy vào...!Ôn Khởi Vân nhìn qua Dung Tự, mà cơ bản Dung Tự "không quan tâm" đến Dung Cẩn, từ đầu tới cuối đôi mắt cũng không di chuyển.
Xem ra cũng không trông cậy vào Dung Tự nổi, sau này cháu gái với con gái bà đánh nhau, Dung Tự sẽ chỉ ném văng cháu gái của bà.
"Lại là con gái?" Ngày hôm sau khi Trình Cẩm Chi tỉnh lại, Cẩu Vũ ở bên cạnh Trình Cẩm Chi tán gẫu: "Nhà cậu không cần động vật giống đực à?"
"Cẩm Chi thích con gái." Dung Tự nói.
Cẩu Vũ liếc: "Dung Tự, chị biết em.
Trước khi em đi Mỹ, còn đi Thái Lan chọn giới tính gen."
"Hả?" Rõ ràng Trình Cẩm Chi không biết.
Không biết Cẩu Vũ cố ý hay vô tình.
Sau khi cô đi, Trình Cẩm Chi lại hỏi Dung Tự: "Sao em không nói với chị?"
"Em lén chị làm nhiều chuyện mờ ám như vậy." Mối quan tâm của Trình Cẩm Chi vẫn luôn rõ ràng: "Giờ em không có ý tưởng quỷ quái nào nữa chứ?"
Dung Tự nắm lấy tay Trình Cẩm Chi: "Trừ chị ra, em còn có ý tưởng nào nữa."
"Đây mới là điều chị lo lắng, được chứ?" Đúng là bị nàng nói trúng rồi, giữa nàng và Dung Tự là sự đàn áp của chỉ số IQ.
Nàng nghi ngờ rằng lúc trước Dung Tự giả vờ đáng thương, hoàn toàn là vì dẫn dắt nàng tha thứ.
"Em đang nhìn ở đâu vậy?" Trình Cẩm Chi yếu đuối, dường như còn muốn khép chặt cổ áo của mình.
Dung Tự giơ tay lên, khép chặt cổ áo Trình Cẩm Chi lại: "Đừng để cảm lạnh."
Điều này khiến Dung Tự nhớ lại rất lâu trước kia, lúc đó cô và Trình Cẩm Chi vẫn chưa quen nhau.
Lúc đó, người này mặc váy trễ ngực, cũng che ngực của mình: "Em nhìn đâu?"
Cho dù đã bên nhau rất lâu rồi, cô vẫn giữ sự rung động với người này như lúc ban đầu.
Trình Cẩm Chi luôn cảm thấy Dung Tự đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, đến khi cơ thể nàng khỏe hơn một chút, Dung Tự hiện nguyên hình, khi Dung Tự nằm úp vào ngực nàng, dường như nàng thấy được cái đuôi đang vẫy của Dung Tự.
"Đừng hút nữa." Trình Cẩm Chi bụm mặt Dung Tự: "Em uống hết, Dung Cẩn uống cái gì?"
"Con nó uống sữa bột." Dung Tự nói có phần hiên ngang lẫm liệt, không mảy may quan tâm đến con gái gào khóc đòi uống sữa: "Em sẽ đút con."
Tự tay đút sữa bột cho con, nghe loáng thoáng như có "tình mẹ".
Trình Cẩm Chi liếc.
Lúc trước Dung Tự chỉ hơi biến thái, hiện giờ biến thái bay cao.
"Con không uống, em uống nhiều hơn.
Em sẽ uống cho chị vô cùng vui vẻ." Dung Tự hôn Trình Cẩm Chi đã đỏ bừng đôi má.
"Giờ em cũng đừng hôn chị." Trình Cẩm Chi nhéo tai Dung Tự.
Em không biết miệng em toàn là mùi sữa sao?
Dung Cẩn yên tĩnh hơn Trình Dĩ.
Lúc trước vào giai đoạn này, đang là lúc Trình Dĩ ồn ào không chịu được nhất.
Trình Cẩm Chi chấm má Dung Cẩn một cái: "Bé Tiểu Tự Nhi."
Hơn nữa có vẻ Dung Cẩn xinh xắn hơn Trình Dĩ, tuy bây giờ Trình Dĩ không xấu như vậy nữa, nhưng lúc trước cũng không như Dung Cẩn bây giờ, Dung Cẩn trắng trắng mềm mềm.
Ngay cả những người khác cũng nói họ chưa từng thấy đứa bé nào xinh xắn đến thế.
Dung Tự thực sự là người thắng cuộc đời, thậm chí gen cũng tốt như vậy.
Trình Cẩm Chi suy nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn Dung Tự, Dung Tự quay lưng về phía nàng, đang pha sữa cho Dung Cẩn.
Thật là, con mới lớn bao nhiêu, đã cho con uống sữa bột.
Dung Tự pha sữa hơi chậm, Dung Tự đã khử trùng dụng cụ, chậm rãi bỏ bột vào bình sữa, sau đó thêm nước sôi hơi nguội vào bình, cẩn thận ấn núm cao su đồng thời đậy kín nắp bình, dường như để tránh sữa văng ra.
Ngón tay thon dài của Dung Tự cầm bình sữa, lắc nhẹ bình để hòa tan sữa bột, sau đó tiếp tục cho thêm nước sôi hơi nguội vào bình sữa.
Ấn núm cao su, lắc nhẹ bình sữa.
Cảm thấy người này làm cái gì cũng có thể tính toán kĩ càng, bao gồm cả việc nhỏ pha sữa này.
Đôi mắt của Trình Cẩm Chi đã hoàn toàn bị bình sữa thu hút.
"Làm gì vậy?" Dung Cẩn uống no, Trình Cẩm Chi nghĩ không nên lãng phí, quét phần còn lại.
Nhớ đến ban nãy, bây giờ hút một cái, trời, ngon! Không ngờ sữa bột của con nít lại ngon như vậy.
Trình Cẩm Chi hút bị Dung Tự bắt gặp.
Dung Tự vểnh môi, ôm lấy Trình Cẩm Chi.
"Chị còn nói em, chị cũng uống vụng sữa của Dung Cẩn." Dung Tự dường như rất có lý lẽ đối với "hành vi giành thức ăn" vào đêm qua của mình.
"Chị không có." Mép Trình Cẩm Chi vẫn còn dính sữa: "Tại Dung Cẩn uống no rồi."
"Ngon không?"
Tai Trình Cẩm Chi hơi đỏ lên: "Cũng được."
Không ngờ Dung Tự có thể pha sữa ngon như vậy.
Dung Tự cười cười, tay quẹt mép môi Trình Cẩm Chi: "Vậy...!cái này ngon, hay cái lúc trước ngon?"
"Cái lúc trước gì?" Lúc trước nàng chưa từng uống sữa bột.
Nhìn vẻ mặt của Dung Tự, rốt cuộc Trình Cẩm Chi đã hiểu.
Dung Tự đang nói của mình...!Chết tiệt, Trình Cẩm Chi bụm kín mặt Dung Tự, con Ngao biến thái này, lúc đó ai kiên quyết nhét nó vào miệng của nàng.
Lúc Trình Dĩ và Dung Cẩn ở cạnh nhau, vẫn có thể thấy sự khác biệt.
Trình Dĩ thấy họ, sẽ giơ đôi tay nhỏ xin bế.
Còn Dung Cẩn toàn là biểu cảm "đừng đến gần" "ngươi dám chạm vào Trẫm".
Đáng tiếc biểu cảm nhỏ bé của Dung Cẩn thực sự không có tí sức uy hiếp nào, theo Trình Cẩm Chi thấy, chỉ có thể cảm thấy bé Tiểu Tự Nhi rất dễ thương.
Trình Cẩm Chi ôm Dung Cẩn, mặt Dung Cẩn "sống không có gì để lưu luyến".
"Tự Nhi, lúc nhỏ em cũng cái tính này à?" Trình Cẩm Chi nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Cẩn, nói với Dung Tự.
"Em không biết.
Lúc trước nghe người thân nói, lúc nhỏ em thích yên tĩnh."
Trình Cẩm Chi cười ra tiếng, Dung Cẩn như vậy đúng là giống Dung Tự.
Hiện giờ có Dung Cẩn, điều vui nhất là nhìn Tiểu Tự Nhi, tưởng tượng ra Tự Nhi lúc bé: "Hóa ra em khó chịu từ bé đến lớn."
"Không phải giờ đã sửa lại sao?" Dung Tự hơi vô tội, hai tay nắm lỗ tai.
"Bé Khó Chịu, sau này đừng học theo mẹ con." Trình Cẩm Chi cũng không nói gì, chỉ trêu cằm Dung Cẩn.
Dung Cẩn mở to mắt, nhìn Dung Tự lại nhìn Trình Cẩm Chi, chỉ mới lớn một tháng, dường như đã có thể cảm nhận được chủ đề "nhàm chán".
Dung Cẩn ngáp, tỏ ý "Trẫm muốn ngủ"..