1.
Trước khi đi học, Trình Dĩ vẫn rất phấn khỏi.
Dung Cẩn cũng không biết Trình Dĩ phấn khởi vì điều gì.
Hình như ngày nào Trình Dĩ cũng như vậy, luôn không ngừng vui vẻ.
Đem giấy thông báo về nhà, Trình Dĩ không còn vui nữa.
Một trái bong bóng được treo lên cái cặp nhỏ sau lưng Trình Dĩ.
Ngay cả bong bóng, cũng không thể làm Trình Dĩ vui.
Dung Cẩn nhìn bảng điểm của Trình Dĩ, điều đó là đúng rồi.
Xấu hổ là sự khởi đầu của sự tiến bộ.
Trình Dĩ nâng đôi má nhỏ nhắn lên, mở to đôi mắt hồng hồng, ngoài dự liệu khiến Dung Cẩn nuốt lại lời nói.
"Chị thi hỏng." Tiếng nói ngọt ngào và non nớt, còn kèm theo tiếng tủi thân.
Đây không phải là điều bình thường sao? Cũng không biết tại sao sáng nay ra ngoài, chị còn vui như vậy? Chẳng lẽ chị thấy mình cũng ổn lắm? Dung Cẩn cảm thấy cần phải nói, để Trình Dĩ hiểu rõ về bản thân mình.
"Dung Cẩn." Nước mắt quay vòng trong đôi mắt của Trình Dĩ, dọc theo đường đi hình như đã nhịn rất lâu.
"Không sao." Chị thi hỏng cũng không phải lần một lần hai.
Dung Cẩn đang nâng đôi má Trình Dĩ, cụng trán Trình Dĩ, có vẻ Dung Cẩn đang dùng cách này để giảm bớt áp lực nhỏ của Trình Dĩ: "Mẹ cũng không ôm hi vọng gì với chị."
An ủi như vậy vẫn không có lý sao? Mẹ cũng không ôm hi vọng gì với chị, nên chị đừng tạo áp lực lên mình.
Trình Dĩ chớp mắt một cái, dường như cảm thấy rằng Dung Cẩn nói rất có lý.
Mẹ chắc chắn sẽ không nói gì mình: "Chị bị bạn học làm sợ."
"Sao vậy?"
"Tụi nó thi hỏng, nói về sẽ bị mắng.
Còn ôm chị khóc."
"Sau đó chị cũng khóc?"
"Xém tí nữa khóc." Không biết Trình Dĩ lấy sự đồng cảm ở đâu ra, suýt chút nữa thì ôm bạn khóc chung.
Trình Dĩ cũng thông minh, đầu tiên đưa phiếu điểm cho mẹ Dung Tự.
Lớn như vậy, rốt cuộc Dung Cẩn đã hiểu rõ mẹ Dung Tự.
Đừng nói là con thi thành như vậy, chỉ cần điểm không đạt được tiêu chuẩn, mẹ Dung Tự sẽ tìm con để nói chuyện.
Cơ bản là mẹ Dung Tự không yêu cầu không tiêu chuẩn với Trình Dĩ.
Thấy bảng điểm, mẹ Dung Tự còn xoa đầu Trình Dĩ: "Hôm nay có ăn kem không?"
Thay vào đó mẹ Cẩm Chi sẽ nói một câu: "Trình Dĩ, thành tích của con, có thể ổn định hơn được không?"
Không biết Trình Dĩ nghe có hiểu không, chỉ cười ngọt ngào với mẹ Cẩm Chi.
Chẳng lẽ Trình Dĩ vẫn nghĩ rằng đó là một lời khen?
"Con đừng nói Trình Dĩ." Lúc này bà cố cũng mở miệng: "Lúc nhỏ con còn nghịch ngợm gây chuyện hơn, Trình Dĩ giỏi hơn con nhiều."
Lúc bà cố nói, ông bà cũng sẽ nói theo.
Nhìn gia đình này, Dung Cẩn có cảm giác, gánh nặng của gia đình sẽ ở đặt trên đôi vai bé nhỏ của mình.
Lúc sáu bảy tuổi, Trình Dĩ vẫn còn đang rầu rĩ về bảng điểm, Dung Cẩn đã suy nghĩ đến kế hoạch cuộc sống tương lai.
Thức dậy vào ban đêm, Dung Cẩn nhìn Trình Dĩ bên cạnh mình, không biết Trình Dĩ mơ thấy cái gì, vui vẻ chẹp chẹp miệng.
Dung Cẩn bật đèn làm bài tập.
Có lẽ phải cố gắng hơn, nếu không sau này sẽ chỉ có thể dẫn theo Trình Dĩ đi lụm ve chai.
Sau này lớn lên, Dung Cẩn đã suy nghĩ, tại sao mình phải lo cho Trình Dĩ? Có lẽ do mẹ Dung Tự đã dạy dỗ từ nhỏ, dạy Dung Cẩn phải chăm sóc Trình Dĩ thật tốt.
2.
Dung Tự vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy Trình Cẩm Chi nằm trên giường.
Trình Cẩm Chi nghiêng đầu, thấy Dung Tự đi ra, lại chống đầu lên.
Nàng nháy mắt một cái, ngoắc ngón tay với Dung Tự.
Dung Tự mỉm cười lên giường, vuốt mái tóc dài của Trình Cẩm Chi, cúi đầu hôn lên môi Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi ôm cổ Dung Tự, hai người bắt đầu hôn.
Ve vãn trước khi nhập cuộc, Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi, vừa kéo cổ áo Trình Cẩm Chi.
Có tiếng "a" phát ra từ dưới gầm giường.
Dung Tự mò Trình Dĩ ra khỏi gầm giường, Trình Dĩ chơi trốn tìm với Dung Cẩn, trốn dưới gầm giường rồi ngủ quên.
Thân làm mẹ, cuối cùng Trình Cẩm Chi cũng thấy hơi xấu hổ.
Nàng kéo cổ áo của mình lại.
Suýt chút nữa đã dạy một bài sinh lý sống động cho con gái mình.
Bẻ bẻ ngón tay, năm nay con gái của nàng mới bao lớn chứ.
Trình Dĩ gãi gãi tai: "Mẹ, lúc nãy hai mẹ đang chơi gì vậy?"
"Có thể cho con chơi với được không?" Trình Dĩ non nớt nói.
"...!Trình Dĩ, sau này không được núp dưới gầm giường nữa."
"Ồ." Đôi mắt nhỏ vẫn còn thất lạc.
Ngược lại Dung Tự nhạy bén, kêu Trình Dĩ lại, lấy ra một cái camera nhỏ từ phía sau Trình Dĩ.
"Cái này ở đâu ra?" Dung Tự hỏi.
"Dì Cẩu Vũ không cho con nói." Trình Dĩ nói.
Dung Tự rất bình tĩnh, xoa đầu Trình Dĩ: "Ừ, đi ra ngoài chơi đi."
Trình Cẩm Chi thì giậm chân, cái kẻ biến thái Cẩu Vũ này, đã từng tuổi này, còn rình đời sống tình dục của nàng và Dung Tự.
Làm hư Trình Dĩ, quả thật tội ác tày trời.
Trình Cẩm Chi cũng không có tâm tư lên giường, nắm lấy điện thoại, mắng Cẩu Vũ một trận.
"Tại sao em không lo cho chị?" Trình Dĩ trốn lâu như vậy, cũng không thấy Dung Cẩn đến tìm mình.
"Lo." Dung Cẩn cũng không thèm nhìn Trình Dĩ, vẫn đang làm bài tập.
Trình Dĩ thích nhất là chơi trốn tìm với Dung Cẩn, chỉ có chơi trốn tìm, mới có thể khiến Dung Cẩn chủ động chơi với mình.
"Nhưng em không nhìn chị." Trình Dĩ nói.
"Em gái, em phải nhìn chị." Trình Dĩ nói: "Em không nhìn chị, chị cảm thấy em không thích gì chị."
"..." Dung Cẩn quay đầu nhìn Trình Dĩ: "Dì lại cho chị coi chuyện tình yêu thôn quê nữa à?"
Dì là bảo mẫu của Trình gia.
Lúc không có chuyện gì làm, thích ôm Trình Dĩ xem chuyện tình yêu thôn quê.
Một đứa bé một bà dì, thích thú xem phim truyền hình.
Trình Dĩ học cái gì cũng chậm, ngược lại học cái này rất nhanh, một miệng xấu xa.
"Dung Cẩn, chị nói chuyện bùi tai không?" Cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Dung Cẩn.
Trình Dĩ cười hì hì, cực kì ngọt ngào: "Em thích nghe chị nói không?"
"Thích thì thích, nếu chị bớt nói đôi câu thì tốt rồi."
"Ừ nè."
Đồng ý khá nhanh, nhưng vẫn cứ nói nhiều.
3.
Dung Cẩn vừa mở mắt đã thấy Trình Dĩ nâng mặt nhìn mình.
Bấm tính toán ngày, xong, hôm nay là ngày Quốc tế thiếu nhi.
Trong một thời gian dài, Dung Cẩn bị chi phối bởi những sợ hãi về quà tặng trong ngày Quốc tế thiếu nhi.
Trình Dĩ cũng không làm gì Dung Cẩn, chỉ nhìn chằm chằm vào Dung Cẩn.
Đó là cái ánh mắt mong đợi tủi thân.
Nước mắt cũng sắp tràn ra hốc mắt.
Con gái luôn có niềm đam mê cho các ngày lễ, cái tên đẹp đẽ là, chị không quan tâm em tặng cái gì, chủ yếu là tấm lòng, là thái độ.
Trình Dĩ vẫn còn nhỏ, chỉ mừng ngày Quốc tế thiếu nhi.
Khi lớn hơn một chút, sẽ mừng ngày Thanh niên bốn tháng năm.
Lớn hơn chút nữa, còn phải mừng ngày Quốc tế phụ nữ tám tháng ba.
Đó là chuyện tương lai, Dung Cẩn còn nhỏ, cơ bản chưa mò được nội tình.
Trình Dĩ lại đem món quà chân thành của mình đưa cho Dung Cẩn.
Trình Dĩ thích tặng Dung Cẩn những thứ gì đó, không quan tâm có phải ngày lễ hay không.
Tuy những món quà này, Dung Cẩn cũng không cần lắm.
Nhưng điều này cũng không ngăn được tâm tư tặng quà của Trình Dĩ.
Người thích tặng quà, dĩ nhiên cũng thích nhận quà.
Dung Cẩn hơi nhức đầu.
Trình Dĩ đang nâng mặt nhìn Dung Cẩn, trong đôi mắt tràn đầy "quà của chị đâu quà của chị đâu": "Có phải em muốn cho chị điều bất ngờ không?"
"..." Surprise! Năm nay Dung Cẩn không hề chuẩn bị gì cả.
Dung Cẩn đặt tay mình vào lòng bàn tay Trình Dĩ: "Ừ."
"Em muốn tặng em cho chị." Dung Cẩn nói.
Trình Dĩ nhìn Dung Cẩn, Dung Cẩn cũng nhìn Trình Dĩ.
"Em chưa chuẩn bị đúng không?"
"...!Cũng không đúng hoàn toàn." Câu trả lời rất dè dặt.
"Em nói chưa chuẩn bị cũng không sao cả." Giọng nói rất cao thượng, nhưng lấy những giọt nước mắt lại thì tốt hơn.
"Thật ra em có chuẩn bị."
"Hả?"
"Em nói với mẹ Dung Tự, mẹ Dung Tự hứa với tụi mình, dẫn tụi mình đi công viên giải trí."
"Mẹ hứa khi nào?" Dung Tự nhìn Dung Cẩn ở trên chân mình.
Dung Tự vẫn chưa ra ngoài, đôi chân đã bị Dung Cẩn ôm chặt.
Bây giờ Dung Cẩn như một con koala nhỏ.
Dung Cẩn ngẩng đầu, lại đổi sang tư thế "hi sinh".
Mẹ, nếu mẹ muốn ra khỏi cánh cửa này, thì hãy đạp lên thân thể trẻ con của con.
Mẹ đạp con, con sẽ không bao giờ méc mẹ Cẩm Chi.
"Để sau được không? Hôm nay thực sự mẹ có việc."
"Dạ, mẹ đi làm đi." Hôm nay Dung Cẩn mặt dày mày dạn, Dung Cẩn ôm chân Dung Tự chặt hơn nữa.
Cũng không nhất định phải đi hôm nay, ngày mai ngày mốt cũng được, nhưng ngày mai ngày mốt, có thể mẹ sẽ ít đi một đứa con.
Dung Tự bất đắc dĩ.
Không thể làm gì khác hơn là di chuyển bước chân, kéo luôn Dung Cẩn đến bàn điện thoại.
Dung Tự gọi điện thoại, dặn dò công ty đôi câu.
Bây giờ Dung Cẩn cáo trạng nói hết ra, đến lúc đó hai con nhóc này khóc ầm ĩ với Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi lại nói cô.
Dung Tự đeo khẩu trang, che kín mặt.
Một tay dắt một đứa, đến công viên giải trí, Trình Dĩ điên rồi.
Điên chạy điên nhảy, bắt cũng bắt không được.
Ngược lại Dung Cẩn ở bên cạnh yên tĩnh hơn, khi có nhiều người, còn có thể quay đầu nói với Dung Cẩn: "Em phải giữ chặt chị, đừng vứt mất chị."
...!Trình Dĩ thực sự ra dáng làm chị.
Cả hai đi chân trần, ngồi trên lâu đài nhà hơi.
Trình Dĩ đong đưa đôi chân, cười khanh khách.
Còn có một bé trai, dưới sự khuyến khích của cha mẹ, tặng vương miện giấy cho Trình Dĩ.
Dung Cẩn ngồi cạnh Trình Dĩ, giơ đôi tay ngắn, giúp Trình Dĩ chỉnh lại vương miện.
"Thật ra, chị thấy rồi." Trình Dĩ nói với Dung Cẩn.
Trình Dĩ thấy Dung Cẩn cầu xin mẹ Dung Tự.
"Chị gạt em, chị không giận một xíu nào." Trình Dĩ nói.
"Em tưởng chị giận."
"Chị sợ em không quan tâm chị.
Nếu chị giận, em sẽ sốt ruột."
"Sau này chắc chắn em sẽ suy nghĩ về quà tặng đàng hoàng." Sao có thể nói câu này xuôi như vậy, à đúng, năm ngoái mình cũng đã nói rồi.
Hình như năm trước nữa cũng nói rồi?
Trình Dĩ vẫy đuôi ngựa, mỉm cười: "Thật ra buổi sáng em đã tặng chị rồi."
"Cái gì?"
"Chị thực sự hi vọng mỗi ngày lễ hàng năm, đều ở bên cạnh em."
"Hả?"
"Đợi em lớn hơn một chút, em sẽ biết."
"Chị lớn hơn em không bao nhiêu."
"Ôi chao, đợi em lớn hơn, chị sẽ nói cho em biết."
Dung Cẩn nhìn Trình Dĩ, luôn cảm thấy Trình Dĩ nói không có chuyện gì tốt.
Bỏ đi, Trình Dĩ có thể tạo ra chuyện xấu đến mức nào chứ? Không nghĩ nữa, nhìn Trình Dĩ mỉm cười ngọt ngào, Dung Cẩn cũng mỉm cười.
Hoàn..