"Năm mới vui vẻ." Dung Tự cầm hoa hồng trắng, đưa cho Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi cười đón nhận, vén tóc ra sau tai, cực tự nhiên khép cửa lại.
Đồng thời cũng chặn hết nhân viên ở ngoài cửa.
Trình Cẩm Chi cầm hoa, cánh tay khoác lên vai Dung Tự: "Năm mới vui vẻ."
"Quan hệ của cô Dung và cô Trình tốt quá nhỉ." Nhân viên vừa ra hậu trường, cảm khái nói với DC: "Không ngờ từ xa chạy về gấp."
"Đúng là không tệ."
"Hiếm có nhỉ, tôi thấy những sao nữ khác bình thường tốt như gì, thấy đối phương thì vừa ôm vừa hôn, đến khi xuống sân khấu, hai người ngồi cách rất xa, cười cũng là ngoài cười như trong không cười." Nhân viên nói.
DC biết nhân viên nói là nói người mới lên sân khấu Thượng Úy Úy, cũng không tiếp lời.
Kết quả Thượng Úy Úy vừa xuống sân khấu, tên nhân viên này vội đến chào hỏi.
Thượng Úy Úy chỉ dùng đuôi mắt nhìn lướt qua, coi như là chào hỏi.
Thấy DC, trên mặt có ngay nụ cười: "Sao anh ở đây vậy? Cẩm Chi đâu?"
"Chào cô Thượng." DC nhanh chóng chào hỏi: "Sếp đang ở trong phòng nghỉ hậu trường."
"Thật là cực cho anh, năm mới vui vẻ, Tiểu Đặng à..." Thượng Úy Úy cười rất thân thiết, tay cực kì tự nhiên vẫy phía sau một cái, trợ lý ở đằng sau vội lấy bao lì xì ra.
Bao lì xì rất dày, trên bao còn dán thêm một thẻ công ích.
Thẻ công ích, DC biết, Thượng Úy Úy đã quyên góp cho một quỹ từ thiện có quy mô lớn.
Thẻ công ích cũng kèm theo một câu như thế này: "Nếu bạn nhận được tấm thẻ này, chúng tôi sẽ lấy danh nghĩa của bạn để quyên góp cho "Quỹ hỗ trợ Đỏ" một trăm tệ."
Động thái này của Thượng Úy Úy, rõ ràng là đốt pháo đầu năm, lại chiếm đóng đầu đề.
Hiện giờ những bài phỏng vấn độc quyền của các trang tin, đều là tin Thượng Úy Úy làm từ thiện, công ích, nếu không thì là chủ đề thưởng cuối năm gần gũi với công chúng, có người nói thưởng cuối năm Thượng Úy Úy cho trợ lý của mình một triệu.
Thực ra người thạo nghề nhìn là biết, gì mà thưởng cuối năm một triệu, là Thượng Úy Úy quảng cáo công ty của mình, tặng một ít cổ phần của công ty cho cấp dưới.
Thành thật nhất trong những sao nữ là Trần Mãn, Trần Mãn tặng nhà cho những nhân viên thân thiết.
Hồ xuy hải khản* trên mặt báo, thực tế thì chuyện như vậy, chỉ có một số người hâm mộ mới tin điều đó.
*Hồ xuy hải khản: Chỉ nói năng lung tung, bàn luận viển vông không hề có căn cứ.
"Cảm ơn cô Thượng, năm mới vui vẻ." DC nhận bao lì xì bằng cả hai tay, cực kì thành kính.
May là sếp của hắn nổi lên, nếu không phải vì việc này, sao Thượng Úy Úy có thể để ý hắn.
Có vẻ Thượng Úy Úy rất hưởng thụ: "Không biết sắp xếp tiếp theo của Cẩm Chi là gì?"
"Năm nay tất cả tinh lực của sếp đều đặt vào chương trình tạp kĩ."
"Chương trình tạp kĩ à." Thượng Úy Úy nói: "Đừng nên bỏ bê chuyện chính đáng.
Danh tiếng đến nhanh, đi còn nhanh hơn, còn không bằng diễn khéo mấy bộ phim."
DC thật là phục cô Thượng này.
Ngành giải trí, chỉ cần có tên tuổi, bất kể diễn thế nào cũng có thể "chỉ bảo" người khác.
Chỉ có điều cũng không thể nói Thượng Úy Úy, sếp của hắn cũng mới đột nhiên giác ngộ.
Rất bất ngờ, sếp hắn trước đây diễn như vậy, đột nhiên một ngày, như được thần tiên vỗ đầu, bỗng nhiên mở mang đầu óc.
DC còn hỏi đồng nghiệp về trường hợp này, trường hợp DC sợ nhất nhất là sếp thỉnh...quỷ.
Chuyện này cũng không hiếm thấy trong ngành giải trí, lần trước hắn đến làm khách ở nhà một hoa đán, bình thường thấy hoa đán đó không bị sao, hôm đó như trúng tà, sau đó vào bệnh viện cũng không kiểm tra ra bệnh gì.
Nghe nói là quỷ trong nhà quậy, cũng có không ít ngôi sao nuôi quỷ.
Sau này DC thấy Trình Cẩm Chi không có khác thường gì, mới hoàn toàn yên tâm.
"Cô nói đúng." DC nịnh hót nói.
"Biết sếp nhà anh bận, lần sau, lần sau chắc chắn phải dành thời gian cho tôi.
Hai chị em chúng tôi lâu rồi không có tụ họp."
"Vâng vâng, chắc chắn sẽ chừa thời gian cho cô."
Thượng Úy Úy vuốt tóc mình, lúc này mới hài lòng xách giỏ đi.
"Quan hệ của cô Trình với cô Thượng tốt lắm à?" Nhân viên thấy Thượng Úy Úy vừa đi, lại đến nhiều chuyện.
"Đúng vậy." DC đẩy vấn đề đẩy tới đẩy lui: "Nếu không thì sao người ta cho tôi lì xì."
Như kiểu nhân viên trông tầm thường này, quan trọng nhất là phải giữ đầu óc đề phòng.
Có một chíu xíu tin trong tay, còn không biết họ lên diễn đàn nói xấu các ngôi sao như thế nào.
Trình Cẩm Chi và Dung Tự ở phòng nghỉ hậu trường hôn triền miên một lúc lâu, trang điểm lại mới một trước một sau ra phòng nghỉ.
Trở về nhà, hai người mới thả lỏng.
Ở nhà, Trình Cẩm Chi cũng không chút kiêng kị, nàng thấy cả người thoải mái, giống như trở lại sau khi tan học năm mười bảy tuổi.
Dung Tự ngồi trên sô pha, nàng bèn ngồi khụy gối trên đùi Dung Tự, hôn môi Dung Tự.
Quỳ một lúc lâu, hình như cấn trúng dây thần kinh, nàng bị tê từ người xuống tới chân.
Dung Tự cũng nhẹ nhàng bóp chân nàng, nước da của Trình Cẩm Chi rất trắng, ngồi khụy còn để lại dấu đỏ trên đầu gối.
"Chỗ này bị sao vậy?" Dung Tự thấy mắt cá chân của Trình Cẩm Chi đỏ đỏ.
"Không biết." Cả hai chân của Trình Cẩm Chi cũng gác lên người Dung Tự: "Chắc vô tình quẹt trúng."
"Da chị non quá, vô tình quẹt trúng cũng để lại dấu đỏ." Trình Cẩm Chi nói.
Trình Cẩm Chi nói xong, lại lấy điện thoại của Dung Tự chơi.
Nàng tải mấy trò chơi về cho Dung Tự, ngay cả trong trò chơi hình tượng người thắng cuộc đời của Dung Tự cũng bùng nổ may mắn: "Em lại có thể đổi thành tấm này của chị!?"
Trình Cẩm Chi vừa trượt mở khóa màn hình, lập tức thấy mình trong màn hình chính, rõ ràng là ảnh do cư dân mạng chỉnh sửa: "Xấu chết được!"
"Đẹp lắm, nhìn rất vui."
Trình Cẩm Chi khinh bỉ Dung Tự.
Lúc trước nàng đổi màn hình nền của Dung Tự thành một cái mông trần của nhân vật hoạt hình.
Nhân vật hoạt hình đó là tranh của người hâm mộ tặng Dung Tự.
Nàng cũng rảnh, nghĩ cái mặt lãnh cảm của Dung Tự, xài cái ảnh hình nền hồng hồng.
Không nghĩ đến Dung Tự đổi thẳng thành cái "ảnh xấu" của nàng.
Mỗi ngày Dung Tự xem ảnh xấu của nàng, mặt còn có thể bình thường tán tỉnh với nàng, gọi là gì? Sở thích! Rất biến thái!
"Chị xem thư viện ảnh của em." Lúc trước thư viện ảnh của Dung Tự trống trơn, bây giờ còn có một số ảnh chụp: "Sao chụp nhiều ảnh phong cảnh vậy?"
Dung Tự từ từ nói: "Đăng lên wechat."
Lúc này Trình Cẩm Chi mới nghĩ đến, lúc trước nàng chê wechat của Dung Tự trống không, bảo Dung Tự đăng gì đó.
Không ngờ Dung Tự thực sự chụp nhiều ảnh phong cảnh như vậy.
Trình Cẩm Chi kéo một cái, phát hiện ngoại trừ ảnh phong cảnh, chính là ảnh của nàng và Dung Trạm.
Dung Trạm thì thôi đi.
Không ngờ Dung Tự lại chụp nàng mập như thế.
Ảnh này chụp ít nhất nặng hơn năm kí.
Còn có một số ảnh không biết tải từ đâu trên mạng xuống: "Xem điện thoại của em, đột nhiên chị không còn tự tin về nhan sắc của mình nữa."
"Mỗi ngày em xem điện thoại, có phải vui gần chết đúng không?" Trình Cẩm Chi nhéo má Dung Tự: "Hèn chi mỗi lần nói em, em không nói gì, hóa ra em toàn là lén lút."
"Đẹp." Đôi mắt của Dung Tự sáng lên, bị Trình Cẩm Chi nhéo còn lầm bầm lầu bầu nói.
"Vậy cũng đẹp!?"
Thấy Trình Cẩm Chi trợn to đôi mắt, Dung Tự lại cảm thấy thú vị.
Cô vểnh môi, cười cười: "Làm gì, cũng đẹp."
"Không được chọc tiền bối."
"Tiền bối?"
"Chị lớn hơn em, còn vào nghề sớm hơn em, làm gì không phải tiền bối?"
"Tiền bối."
"Hậu bối ngoan." Trình Cẩm Chi ôm Dung Tự, lại hôn một cái lên môi Dung Tự: "Mai em theo chị về nhà ăn cơm đi."
Dung Tự suy nghĩ, lại nháy mắt một cái: "Nghe lời tiền bối."
Tiền bối rõ ràng là một cách dùng từ rất phổ thông, bị Dung Tự gọi như thế còn hơi mờ ám.
Mặt Trình Cẩm Chi đỏ lên, cắn môi Dung Tự: "Dung Tự, em nói thật với chị, em từng yêu chưa?"
"Không có."
"Không có?"
Nghe Trình Cẩm Chi hỏi ngược lại như thế, Dung Tự ngừng một chút: "Có thể tính là chị không?"
"Chị là mối tình đầu của em sao?" Giọng của Trình Cẩm Chi còn hơi hưng phấn, nói từ "mối tình đầu" còn hơi lên giọng.
"Ừ..."
"Sao kéo âm dài như vậy?"
"Em thấy hơi xấu hổ."
"Em cởi quần áo của chị sao không xấu hổ?"
Dung Tự khẽ thở dài: "Chị phải làm em thừa nhận em xấu hổ sao?"
"Chị đang chữa cái tật không thích nói chuyện của em, em không nói gì, chị cũng không có năng lực thần giao cách cảm." Trình Cẩm Chi nói: "Sau này em phải nói với chị, nói nhiều chị mới biết em đang nghĩ gì."
"Ừ...!được." Thật ra Dung Tự cũng đang khắc phục điểm này.
Cô nghĩ Trình Cẩm Chi chắc là thích người như Cao Y, khá hướng ngoại.
Cách đó không xa, đã bắt đầu bắn pháo hoa.
Đã thật lâu không có thời khắc như vậy, trải qua năm mới với người thân thiết.
Dung Tự nhẹ nhàng ôm Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi lại nhảy qua ngồi vào lòng Dung Tự, nàng liếm tai Dung Tự: "Mong mỗi năm, đều được ở bên cạnh em."
"Có tham quá không?" Trình Cẩm Chi nói, giọng rất nhỏ.
Trọng sinh một lần, vốn đã nộp vận may.
Còn có thể ở bên Dung Tự, nàng đã là người may mắn nhất trên đời này.
Khi một người không có gì cả, thì chính là sống ngày nào hay ngày ấy.
Nhưng giờ gì cũng có, Trình Cẩm Chi bắt đầu sợ.
Chuyện tàn nhẫn nhất, là đem tất cả những dự tính tốt đẹp của bạn, vò nát phá hủy hết cho bạn xem.
"Vậy em cũng tham."
Trình Cẩm Chi ôm chặt cổ Dung Tự: "Em đừng lo, chị đã nói chuyện với mẹ."
"Ừ."
Pháo hoa cách đó không xa, cửa sổ chợt đón một đám sáng, sáng đủ mọi màu sắc.
Trong năm mới, họ ôm lấy nhau.
Pháo hoa đẹp đẽ, Dung Tự cũng sẽ bùng nổ trong đêm như vậy, tỏa rộ ra ánh sáng tuyệt vời nhất.
Mỗi năm đến thời gian này, nhà Trình gia sẽ đặc biệt náo nhiệt.
Năm nay cũng giống vậy.
Cha mẹ Trình cũng không có đặc biệt chiêu đãi Dung Tự, chỉ sắp xếp cho Dung Tự ngồi ở đại sảnh.
Vốn Trình Cẩm Chi định theo Dung Tự, nhưng bị dẫn đi chiêu đãi những người khách khác hết lần này đến lần khác.
Rõ ràng trong điện thoại nói thật hay, Trình Cẩm Chi thấy cha mẹ như vậy trong bụng cũng hơi trách móc, đặc biệt là mẹ, thấy Đại Phó y như thấy con gái ruột.
***
Mặt Ngao Tạng kiêu ngạo: Mèo Sữa nhà ta là đẹp nhất..