Trọng Sinh Khổ Tận Cam Lai


Diệp Thủy Thanh xách đồ cố ý tránh quản lý sảnh để đi ra từ cổng bên cạnh, Lý Như đuổi theo phía sau.
“Thủy Thanh cô khoan hãy giận, tôi thấy chuyện có kỳ lạ, anh Văn Lễ sẽ không làm chuyện có lỗi với cô đâu!”
Diệp Thủy Thanh mở cửa xe ngồi vào trong, đợi Lý Như cũng vào rồi mới nói: “Tôi không giận chỉ là rất thất vọng, tôi cũng biết Văn Lễ không xảy ra quan hệ với cô gái đó, nếu không thì cô gái đó sẽ không gọi anh ấy là tổng giám đốc Cận, nói không chừng chỉ là cô ta đơn phương tình nguyện.”
 
“Nếu cô đã nhìn thông suốt như vậy thì còn ra ngoài làm gì, trực tiếp đuổi cô Lý Hồng kia là được rồi.”
Diệp Thủy Thanh lắc đầu: “Tôi thất vọng là vì nếu không có ý muốn vượt giới hạn vậy tại sao còn lưu tình khắp nơi, cho người ta không gian để mơ mộng! Nếu Văn Lễ không cho cô ta tiền mua thuốc, không tài trợ cho bố cô ta khám bệnh, cô cho rằng cô gái đó sẽ làm ra hành động như ngày hôm nay sao, còn sẽ nảy sinh làm người thứ ba, thậm chí là suy nghĩ cướp lấy sao? Chuyện này chính là biểu hiện của Văn Lễ không rõ ràng, không chắc chắn mới khiến người khác hiểu lầm, có lẽ cản bản không phải hiểu lầm cũng không chừng! Tình huống như vậy, tôi đuổi việc cô Lý Hồng kia có tác dụng gì, sau này vẫn sẽ có Trương Hồng, Triệu Hồng, Vương Hồng gì đó, Văn Lễ không thay đổi thái độ làm việc của mình, những cô gái này sẽ không biến mất, ban đầu trong xưởng đã có không ít cô gái như vậy rồi!”
“Vậy, vậy làm sao đây?” Để Diệp Thủy Thanh nói như vậy, Lý Như cũng phát hiện Cận Văn Lễ quả thật có như thế không biết thói xấu tránh hiềm nghi nam nữ, cũng không biết là phản ứng chậm chạp hay là cố ý thương hoa tiếc ngọc trời sinh phong lưu nữa, thu hút tâm hồn thiếu nữ của biết bao cô gái mà không tự biết.
“Tôi cũng chưa từng nghĩ phải làm sao, tôi còn cần thời gian để suy nghĩ kỹ, nếu không sau này giữa tôi và Cận Văn Lễ cũng xảy ra vấn đề.” Diệp Thủy Thanh nói rồi khởi động xe, đưa Lý Như tìm quán ăn cơm tối.
Cận Văn Lễ huýt sáo đi về khách sạn, quá trình thu của chương trình hôm nay rất thoải mái, cái cô MC Hàn Văn Tịnh kia rất biết nói chuyện, vừa khen thành tựu của mình một cách thích hợp đúng lúc, vừa biểu hiện ra sự sùng bái đối với mình, đậy thật sự khiến anh rất vui.
Nghĩ lại cô ta nói gì mà: “Tổng giám đốc Cận tuổi trẻ tài cao như thế, lại còn đẹp trai đến vậy, có thể mời anh lên chương trình của chúng tôi, tỷ lệ xem của chúng tôi nhất định sẽ tăng cao.”
Chà chà, đúng là biết nói chuyện! Hôm nay sinh nhật mình, cũng không biết Thủy Thanh có nhớ không, hay là đợi lát thay đồ, về nhà tìm vợ với con đón sinh nhật!
 
Vào phòng đợi sau khi Cận Văn Lễ nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách thì lập tức nheo mắt, từ từ chuyển ánh mắt lên người Lý Hồng ăn mặc như ẩn như hiện, trầm giọng nói: “Đây là chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Cận, em, em vẫn luôn rất muốn cảm ơn mọi chuyện anh đã làm cho em, em thật lòng muốn theo anh, em thích anh!” Lý Hồng đi qua kề sát Cận Văn Lễ, cuối cùng dũng cảm nói ra tiếng lòng của mình.
Cận Văn Lễ mỉm cười: “Một bàn đồ ăn này đều là cô chọn với danh nghĩa của tôi nhỉ? Làm một nhân viên khách sạn cô cảm thấy bản thân cô có quyền làm như vậy sao? Tôi giúp đỡ cô, nhưng cô nói một câu cảm ơn cũng đủ rồi, có cần phải bỏ mặt mũi để dính sát như vậy không?”
Sắc mặt Lý Hồng đổi từ đỏ thành trắng, nhưng vẫn kiên trì: “Em không tin anh không có cảm giác với em, nếu không tại sao anh lại tốt với em như vậy?”
Lúc này Cận Văn Lễ tỏ ra rất bất lực: “Hôm đó tôi cho cô tiền mua thuốc, là vì cô trông giống vợ tôi, đoán chừng chắc cô cũng nghe người khác nói, có điều cũng chỉ là giống một chút mà thôi, chỗ khác thì không có gì giống cả, khí chất nội hàm lời nói cử chỉ thì kém xa.

Cũng chính vì xuất phát từ sự yêu thích với vợ tôi, tôi mới quyết định bỏ tiền khám bệnh giúp bố cô, hơn nữa tiền này cũng không phải cá nhân tôi bỏ ra, là xin từ quỹ cứu trợ từ thiện cho người lao động nghèo do vợ tôi thành lập.

Có lẽ cũng là tôi không nói rõ mới khiến cô hiểu lầm, cô muốn cảm ơn cũng nên cảm ơn vợ tôi, cô dọn đồ hết đi, nên về chức vụ nào thì về đó, nói với quản lý Trương phục vụ của cô không được như ý muốn, đây là tôi nói từ góc độ làm việc.

Những món cô đặt, mỗi tháng trừ vào lương của cô, cho đến khi thanh toán hết thì ngưng, cô đi đi.”
Vốn dĩ Lý Hồng còn có chút nghi ngờ với câu nói của Lý Như, bây giờ nghe một loạt từ trong miệng Cận Văn Lễ, biết mình chẳng qua chỉ là chiếm được hời ở vẻ ngoài, lập tức thẹn thùng kèm theo thất vọng sâu sắc, nhưng cũng không nói ra được lời gì khác, chỉ hé miệng bước đi nặng nề rời khỏi.
Cận Văn Lễ bị Lý Hồng làm ầm ĩ, cũng không có tâm trạng để nghĩ đến sinh nhật gì đó nữa, cho người quét dọn lại phòng một lượt, mình thì nằm trên giường nghĩ đến tâm sự khác.
Diệp Thủy Thanh cố không để mình nghĩ đến tối đó Cận Văn Lễ và Lý Hồng sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn một lòng đặt kế hoạch xây dựng nhà trẻ, Lý Như thấy bộ dạng này của cô thì cũng im bặt không nhắc đến chuyện này.
Mà chính vào lúc Diệp Thủy Thanh phiền muộn trong lòng, Thôi Tất Thành gọi điện thoại đến: “Thủy Thanh, anh nghe nói em muốn xây lớp dậy sớm với nhà trẻ, có thời gian chúng ta bàn bạc đi.”
Diệp Thủy Thanh không muốn làm xấu mặt Lý Như, chỉ đành đồng ý hẹn Thôi Tất Thành gặp mặt ở một quán cà phê.
“Anh…?” Sau khi Diệp Thủy Thanh thấy Thôi Tất Thành thì liền giật mình, Thôi Tất Thành trước mắt hoàn toàn không giống với bộ dạng lúc cho mình mượn tiền, toàn thân lộ ra rất sa sút.
Thôi Tất Thành mỉm cười: “Gọi đồ trước đi.”
Diệp Thủy Thanh cũng không truy hỏi, đợi sau khi mang cà phê lên thì chờ Thôi Tất Thành tự lên tiếng.
“Thủy Thanh, bây giờ anh rất vui mừng ban đầu Cận Văn Lễ bảo em từ chối đề nghị của anh, quặng mỏ kia của anh đã xảy ra sự cố không nhỏ, chết hai công nhân, bố vợ anh nhờ quan hệ khắp nơi, sau đó lại bồi thường tiền an ủi khổng lồ anh mới coi như không cần ngồi tù.”
Thì ra đã xảy ra chuyện lớn như vậy, thảo nào Thôi Tất Thành lại có bộ dạng này.
“Sau khi xảy ra chuyện, Nguyệt Ba vẫn luôn oán trách anh, hôm đó lại nhìn thấy Cận Văn Lễ trên ti vi, trong lòng càng giận hơn, cả ngày nổi giận mắng người, nói anh vô dụng.

Mấy ngày nay lại cãi nhau muốn ly hôn với anh, ngay cả sức nói chuyện với cô ấy anh cũng không có.” Giọng Thôi Tất Thành rất mệt mỏi.
Diệp Thủy Thanh thở dài theo: “Văn Lễ có năng lực cũng có vận may, lại còn có nhiều bạn bè tốt giúp đỡ, tình huống của hai người khác nhau, đến bây giờ Tiêu Nguyệt Ba vẫn không nhìn ra, sự nghiệp của anh mỗi một bước chẳng phải đều là cô ấy bày mưu đặt kế làm nên à? Sao cuối cùng vẫn trách anh?”
Thôi Tất Thành cười khổ: “Có so sánh thì đương nhiên trong lòng sẽ không cân bằng, Cận Văn Lễ quá xuất sắc.

Tiêu Nguyệt Ba cũng không biết đủ, tuy là bồi thường rất nhiều tiền nhưng phần còn lại trước đây của bọn anh vẫn còn, anh về đơn vị cũ làm việc, nửa đời sau cũng không làm khổ cô ấy và con, tóm lại dù cô ấy muốn ầm ĩ thì ai cũng hết cách, bố mẹ và em trai cô ấy cũng không quản được.”
“Anh sắp về sở giáo dục làm việc rồi?” Diệp Thủy Thanh hỏi.
“Đúng là có dự định này, vốn dĩ tính cách của anh không thích hợp kinh doanh.

Có điều anh nghe Lý Như nói kế hoạch của em rồi, cũng rất hứng thú, anh rất tin tưởng vào mắt nhìn, anh cũng có thể giúp đặt kế hoạch xây dựng đội ngũ giáo viên, cũng có thể bảo đảm những giáo viên này đều từng đạt được vinh dự cấp thành phố, nếu chúng ta có thể cùng hợp tác, thì anh dứt khoát nghỉ hết việc ở sở giáo dục, theo em làm việc!” Thôi Tất Thành nói chuyện rất lưu loát.
Diệp Thủy Thanh cười nói: “Chung quy vẫn là từng kinh doanh, nói chuyện làm việc dứt khoát như vậy, anh cũng đừng mãi nói Tiêu Nguyệt Ba ép bức anh làm này làm kia, bản thân anh cũng được lợi không nhỏ.

Em cũng không để anh khó xử, chỉ cần anh có thể đảm bảo chất lượng của công chức giáo viên, em sẵn sàng trả lương cao để mời những người này, anh thì làm hiệu trưởng, coi như uất ức chút không biết trọng dụng người tài.

Đợi sau khi đã chuẩn bị xong, em sẽ đầu tư quỹ tuyên truyền, quảng cáo trên báo chí và ti vi.”
“Em còn biết nói chuyện hơn anh.

Vậy được, anh liên lạc với giáo viên trước, nếu đã trả lương cao cộng thêm quan hệ trước đây của anh, tin chắc sẽ không ai từ chối, chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ, bà chủ Diệp!” Thôi Tất Thành nói xong thì nâng ly cà phê chạm nhẹ với Diệp Thủy Thanh.
Diệp Thủy Thanh nhấp ngụm cà phê rồi nói: “Anh vẫn nên xử lý tốt quan hệ giữa Tiêu Nguyệt Ba đi, đợi sự nghiệp bên anh có khởi sắc, tin chắc cô ấy cũng sẽ không ầm ĩ nữa.”
Thôi Tất Thành gật đầu: “Nói sau đi.”
Diệp Thủy Thanh giải quyết vấn đề lớn về lực lượng giáo viên, tâm trạng coi như đã đỡ chút, đồng thời cũng cảm thấy không nên chỉ khuyên Thôi Tất Thành, chính là bản thân cô cũng nên nghiêm túc suy nghĩ làm sao nói chuyện với Cận Văn Lễ.
Chỉ là chưa mấy ngày thì lại xuất hiện tin tức bùng nổ hơn, cũng không biết là chuyện gì, lúc này đoạn tin nhắn trong điện thoại của người đẹp MC Hàn Văn Tịnh trên kênh kinh tế của đài truyền hình bị phóng viên săn tin vạch trần, ảnh chụp màn hình gửi tin nhắn cũng bị đăng lên.
“Văn Lễ, từ lần đầu gặp mặt của chương trình ghi hình, em đã bị phong độ và khí chất của anh hấp dẫn sâu sắc, tài sản của anh đương nhiên có thể khiến người ta cảm mến, nhưng quyến rũ của cá nhân anh càng khiến em không thể kháng cự.

Theo sự qua lại với anh không ngừng đi sâu, em đã thắm thiết không thể kiềm chế, em biết mình đã yêu anh, cũng biết anh có gia đình, nhưng nỗi nhớ và tình yêu này nếu không thể bày tỏ, em sẽ hối tiếc cả đời.

Em biết anh sẽ cảm thấy hổ thẹn với vợ và con mà do dự không quyết định, nhưng em xin anh hãy nghiêm túc suy nghĩ cho tình cảm giữa chúng ta, đừng để quãng đời còn lại của chúng ta trôi qua không tốt đẹp.

Người yêu của anh: Hàn Văn Tịnh”
Đoạn tin nhắn này vừa tung ra lập tức gây ra sóng to gió lớn, tất cả mọi người đều bàn tán giữa Cận Văn Lễ nhà giàu ẩn mình phong độ ngời ngời cùng với MC tài ba, người đẹp tuyệt trần có thể thành đôi thành cặp hay không, mà bà vợ cám bã gần như chưa từng lộ mặt của Cận Văn Lễ làm sao đối phó với khiêu khích của kẻ thứ ba, có phải sẽ đòi tiền nuôi dưỡng khổng lồ gì gì đó, đã trở thành chủ đề chuyện nói say sưa của mọi người.
Nếu như nói chuyện của Lý Hồng trước đây chỉ khiến Diệp Thủy Thanh phiền lòng, vậy màn kịch của Hàn Văn Tịnh đã trở thành cọng rơm cuối cùng áp đảo thần kinh căng thẳng của cô.
Chia ra gửi gắm hai đứa nhỏ cho Thẩm Chấn Sơn và Lý Như, Diệp Thủy Thanh lái xe đến trấn xung quanh tìm khách sạn suối nước nóng có môi trường tốt để tránh né tất cả người và chuyện.
Diệp Thủy Thanh ngồi trong sân hóng mát, lơ đễnh uống trà xanh, trong lòng rất rõ dù Cận Văn Lễ có làm ra chuyện khác người hay không, thật ra cô bây giờ đã không có tự tin với bản thân mình.
Cận Văn Lễ lúc này quá lóa mắt, quá ưu tú, gần như trở thành bạch mã hoàng tử và tiêu chuẩn người yêu trong mộng trong lòng phụ nữ, nghĩ đến sau này mình phải đối mặt với đủ loại phụ nữ người trước gục ngã người sau tiến lên, cô đã cảm thấy trái tim quá mệt mỏi, cô không muốn nửa đời sau của mình đều giày vò trong đau khổ của sự nghi ngờ và tự mình phủ định, càng không muốn mình trở thành đối tượng truy hỏi của truyền thông và chủ đề bàn tán giờ nhàn rỗi của mọi người, hơn nữa ảnh hưởng mà hai đứa nhỏ phải chịu sẽ càng lớn, thay vì như vậy chi bằng mau chóng kết thúc, bảo vệ Náo Náo và Tiểu Tung!
Con trai còn nhỏ vẫn không hiểu chuyện xảy ra bây giờ, nhưng Náo Náo đã lớn đủ để hiểu rất nhiều chuyện, nghĩ đến con gái sẽ chịu lời đồn đại, Diệp Thủy Thanh chỉ mong có thể lập tức trở về thành phố! Thế là cô nhanh chóng đứng dậy định về phòng dọn hành lý, chuẩn bị về nhà an ủi con gái.
“Thủy Thanh, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi!”
Diệp Thủy Thanh quay đầu, phát hiện Thôi Tất Thành vậy mà lại xuất hiện ở đây, không khỏi nghi ngờ, hỏi: “Sao anh tìm được em?”
“Lý Như nói anh biết, em đừng hiểu lầm anh chỉ đến khuyên em, chuyện này vẫn nên nghe người trong cuộc nói thế nào cho thỏa đáng, em đừng tin lời trên ti vi trên báo là thật, em từng tuyên truyền nhiều phim truyền hình điện ảnh như vậy, còn không rõ đôi khi loại tin tức đầu đề này khác biệt lớn cỡ nào với tình hình thực tế sao!”
“Anh đúng là có lòng tốt, còn chạy xe như vậy để khuyên em sao?” Đúng vậy ngoài Lý Như thì còn ai biết được mình ở đâu, hướng đi của mình chỉ nói với cô ấy.
“Anh đã từ chức công việc ở sở giáo dục rồi, mọi sự nghiệp và tiền đồ đều đè trên người em, đương nhiên anh không muốn nhìn thấy em hoàn toàn gục ngã, vậy thì tổn thất của anh cũng lớn quá rồi.” Thôi Tất Thành nói rồi cười đi đến bên cạnh Diệp Thủy Thanh.
“Thủy Thanh, em nghĩ kỹ xem tính tình của Cận Văn Lễ mấy năm nay, hai người đã tốn rất nhiều sức mới đi được cùng nhau, em không thể vì bản tin không chút căn cứ của báo chí và ti vi mà phủ nhận mọi thứ Cận Văn Lễ làm vì em được.”  
Diệp Thủy Thanh khẽ cười: “Thôi Tất Thành, sao em lại không ngờ anh sẽ vĩ đại như vậy chứ!”
“Không phải anh vĩ đại, sau khi anh xem tin tức không phải là chưa từng nghĩ, nếu ban đầu không có Cận Văn Lễ phá hoại, nếu hai người chúng ta kết hôn thì sẽ có cảnh tượng gì.

Có điều anh cảm thấy ít nhất anh không thể cho em cuộc sống đầy đủ sung túc như hôm nay, có lẽ hai chúng ta đều sẽ thủ chặt ở xưởng in làm việc cho Cận Văn Lễ.”
Diệp Thủy Thanh không nhịn được mà bật cười: “Tất Thành, anh yên tâm, nếu chúng ta ở cùng nhau có lẽ ngay cả cơm cũng không ăn được, mà xưởng in có đóng cửa như những doanh nghiệp sở hữu quốc gia khác cũng chưa biết chừng.

Anh và em đều không phải người có quyết đoán, Tiêu Nguyệt Ba đã thay đổi vận mệnh của anh, Cận Văn Lễ đã thay đổi vận mệnh của em, em rất vui vì bây giờ chúng ta đều đã có gia đình hoàn chỉnh, em sẽ trân trọng, tình hình có tệ đi nữa em cũng đã gặp qua, chuyện bây giờ không tính là gì.”
Nhờ Thôi Tất Thành nhắc nhở, đột nhiên Diệp Thủy Thanh cũng hiểu ra hoàn cảnh bây giờ của mình có tệ hại đi nữa cũng chỉ tốt hơn kiếp trước quá nhiều, cho nên tại sao mình phải đa sầu đa cảm, tại sao phải ăn năn hối hận, cô nên sống thật tuyệt vời một cách vui vẻ và tự do thoải mái mới đúng!
Một khi tảng đá khổng lồ trong lòng được đặt xuống, nụ cười trên gương mặt Diệp Thủy Thanh rực rỡ như mặt trời, mang trái tim cảm kích ôm lấy Thôi Tất Thành nói một cách vô cùng chân thành: “Tất Thành, em thật sự phải cảm ơn anh! Anh yên tâm, chỉ cần có bà chủ Diệp ở đây, anh nhất định sẽ tiền đồ vạn dặm!”
Thôi Tất Thành ôm đáp trả Diệp Thủy Thanh, cảm thấy cũng coi như mình có thể thật sự buông bỏ người phụ nữ này rồi.
“Thôi Tất Thành, con mẹ nó tôi đập chết anh!” Theo tiếng gào thét, Thôi Tất Thành cảm thấy người nhẹ bỗng, sau đó bụng đau đớn một trận người thì ngã xuống đất một cách nặng nề.
Diệp Thủy Thanh thấy Cận Văn Lễ chạy vào, lôi Thôi Tất Thành ra từ bên cạnh mình, sau đó lại một phát đá bay anh ta, trái tim cô cũng thình thịch đập theo vô cùng dữ dội.
Lý Như, rốt cuộc cô đang làm gì vậy!
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui