Trọng Sinh Khổ Tận Cam Lai

Nhờ Diệp Thủy Thanh nhắc nhở như vậy Cận Văn Lễ cũng nghĩ đến chuyện hôn lễ của Thôi Tất Thành và Tiêu Nguyệt Ba, thế là nói: “Còn không phải suýt chút quên rồi sao, hôm đó nếu em không muốn đi thì anh đi một mình.”
 
“Đương nhiên em phải đi rồi, chỉ là không nghĩ ra được tặng quà gì cho họ.”
 
Cận Văn Lễ mỉm cười: “Cái này dễ làm, anh đã nói với Dương Lạc bảo cậu ấy làm giúp anh cây bút máy tốt cho Thôi Tất Thành, ngoài ra chúng ta lại tặng thêm một cặp phích nước nóng là đã tốt lắm rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Bút máy có gì tốt xấu, lại không đắt, có thể được sao?”
 
“Cái này em không hiểu rồi, bút anh tặng là bút máy Parker, nghe nói rất nhiều người nổi tiếng đều dùng qua, khoan không nói đến giá tiền, cây bút này chỉ có lãnh đạo nội bộ mới dùng được, nếu không phải thấy Thôi Tất Thành không thể lấy được em, anh mới không uổng phí chuyện này đâu! Không phải trình độ văn hóa của anh ta cao sao, tặng anh ta cái này có thể làm anh ta rung động.” Cận Văn Lễ rất đắc ý, giọng điệu nói chuyện cũng mang chút cảm giác ưu việt thông cảm cho người thất bại.
 
Lúc này Diệp Thủy Thanh mới hiểu được, thì ra một cây bút máy cũng có nhiều cách nói như vậy, nhưng vừa nhìn dáng vẻ người thắng làm vua kia của Cận Văn Lễ thì cô lại tức giận: “Anh là muốn cảm ơn Thôi Tất Thành sao? Em còn cho rằng là anh kiên trì hẹn hò với em chúng ta mới có thể ở bên nhau, không ngờ người anh cảm kích trong lòng lại là anh ta.”
 
“Vợ à em đừng xử oan anh chứ, anh chỉ tiếc cho anh ta không có phúc lấy được cô gái tốt như em, cho nên mới đồng cảm với anh ta, đâu phải vì cảm ơn anh ta.”
 
“Được rồi, không nói đến anh ta nữa, chúng ta mau nghĩ đến chuyện Nguyên Đán trước đi.”
 
Sau đó hai người bắt đầu viết danh sách quyết định nên mua đồ gì.
 
Đến hôm ngày 28 tháng 12, Cận Văn Lễ qua đón Diệp Thủy Thanh từ sớm, Chung Xuân Lan nhìn hai người họ ra khỏi nhà mới không kìm được thở dài, cho đến bây giờ bà mới coi như thật sự hết hy vọng hoàn toàn, thật sự chấp nhận chuyện sau này con gái muốn kết hôn với Cận Văn Lễ, sau đó lại thở dài bắt đầu thương lượng với bạn già phải chuẩn bị những của hồi môn nào cho con gái.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cận Văn Lễ chở Diệp Thủy Thanh đến nhà Thôi Tất Thành trước, đưa phích nước nóng dán chữ hỷ cho bố mẹ Thôi Tất Thành, sau đó lại đưa hộp đựng bút máy cho Thôi Tất Thành.
 
Vẻ mặt Thôi Tất Thành phức tạp nhìn bút máy trong tay, qua một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh: “Cảm ơn hai người đã tặng cho tôi món quà quý trọng như vậy, đợi lúc hai người kết hôn tôi sẽ cố hết sức, đoán chừng là không tặng được đồ tốt như vậy.”
 
“Anh nói câu này cũng khách sáo quá rồi, chúng tôi qua chỉ là nói với anh tiếng chúc mừng, cơm thì không ăn đâu, sau này có chỗ nào cần đến tôi thì cứ việc nói, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
 
Cận Văn Lễ cảm thấy vốn dĩ bốn người rất gượng gạo, lỡ như mụ điên Tiêu Nguyệt Ba kia có hành động gì đó ngoài dự tính thì mình không chịu được, để cô ta có thể thuận lợi gả cho Thôi Tất Thành, mình và Diệp Thủy Thanh vẫn nên tránh xa chút thì tốt hơn.
 
Thôi Tất Thành cũng hiểu suy nghĩ của Cận Văn Lễ, thế là mỉm cười: “Tôi và Nguyệt Ba muốn sống hòa thuận vui vẻ, hai người vẫn nên đến ăn tiệc đi, nếu không thì trong lòng tôi cũng áy náy.”
 
Diệp Thủy Thanh nghe vậy cũng mỉm cười: “Nếu đã như vậy thì chúng tôi qua đó trước, anh bận việc đi.”
 
Tiệc rượu của hôn lễ là bố Tiêu Nguyệt Ba tìm người đặt, địa điểm là ở khách sạn nhà nước nổi tiếng trong thành phố, bạn bè thân thích tham gia hôn lễ đều rất vui mừng, nếu không có cơ hội này thì ai có thể chạy đến đây ăn bữa cơm chứ, bình thường đứng bên ngoài ngay cả cửa cũng không dám vào.
 

Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ tìm một chỗ không nổi bật ngồi xuống, đợi lúc nghi thức bắt đầu thì Diệp Thủy Thanh thấy Tiêu Nguyệt Ba mặc áo len và váy len sợi đỏ thẫm, cộng thêm giày cao gót màu đỏ càng tôn lên sáng người cao gầy của cô ta, trên gương mặt trang điểm cũng xinh đẹp hơn bình thường mấy phần, thế là quay đầu sang nhìn Cận Văn Lễ bên cạnh, thấy anh cũng đang chăm chăm nhìn phía trước thì cười hỏi: “Hối hận chưa?”
 
“Hối hận cái gì, bây giờ anh chỉ mong những lãnh đạo đơn vị này mau mau phát biểu cho xong, hôn lễ xong xuôi mọi người ăn uống đưa họ vào động phòng thì trái tim này của anh cũng bình ổn.”
 
“Anh ngốc à, người ta cũng đã đăng ký xong rồi, có hôn lễ hay không thì đó cũng là vợ chồng hợp pháp.”
 
Cận Văn Lễ gật đầu liên tục, không lâu sau lại lắc đầu cảm thán: “Mặc dù Thôi Tất Thành là bại tướng dưới tay anh, nhưng có một điểm anh thật sự không thể so với anh ta.”
 
Diệp Thủy Thanh tò mò: “Anh còn có lúc thừa nhận không bằng người ta sao?”
 
“Không thừa nhận cũng không được, người ta có thể cùng vợ mình động phòng, anh được chắc?”
 
“Anh muốn bị đánh phải không?” Diệp Thủy Thanh tức giận véo Cận Văn Lễ một cái.
 
Cận Văn Lễ kéo tay Diệp Thủy Thanh, lại gần cô rồi nhỏ giọng nói: “Đợi lúc chúng ta động phòng, anh cởi trần hết rồi để em véo cho đã.”
 
Mặt Diệp Thủy Thanh liền đỏ lên, không để ý Cận Văn Lễ nữa, mà tập trung nhìn đôi cô dâu chú rể trước mắt.
 
Lúc đợi mở tiệc, không biết Tiêu Nguyệt Ba có lòng hay là vô ý, từ đầu đến cuối cũng không qua phía này chào hỏi Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh, hai người cũng vui vẻ thoải mái, sau khi ăn no thì rời khỏi khách sạn.
 
Sau đó đến Nguyên Đán, Cận Văn Lễ mang cả một rương đồ đến nhà họ Diệp, rồi lại kéo một xe than nhỏ chất trong sân nhà họ Diệp, điều này khiến hàng xóm trong hẻm ngưỡng mộ vô cùng, có người đến nhà họ Diệp chúc tết đã nói với Chung Xuân Lan: “Chị này, chị hài lòng rồi đấy, con người Cận Văn Lễ này làm việc không đứng đắn, nhưng người ta có kỹ năng có bản lĩnh, những than đá mà mùa đông năm nay nhà chị dùng ai có thể bì được chứ, tôi thấy cậu ấy đối xử với Thủy Thanh nhà anh chị tốt lắm, đầu hẻm cuối hẻm ai mà không biết? Những hàng xóm chúng tôi cũng có nói chuyện, đều cảm thấy Thủy Thanh nhà anh chị là một người may mắn, hai vợ chồng anh chị cũng có thể được nhờ.”
 
Chung Xuân Lan nghe vậy đương nhiên trong lòng cũng thấy thoải mái: “Tôi biết, bây giờ tôi cũng đã nghĩ lại không ít, thằng bé Cận Văn Lễ này thật ra cũng không có nhiều tật lắm, chỉ là bướng bỉnh quá thôi.”
 
“Như vậy mới biết dỗ người khác chứ, nếu không thì sao Thủy Thanh lại được cậu ấy theo đuổi? Nếu nhìn như vậy, Thủy Thanh nhà chị sau khi kết hôn chắc chắn không thể bị ức hiếp.”
 
Chung Xuân Lan cũng thấy Cận Văn Lễ đối xử với con gái quả thật rất tốt, cho nên mới cảm thấy dễ chịu hơn, chỉ cần con gái có thể sống tốt, cô muốn gả cho ai thì cứ gả cho người đó.
 
Kể từ lúc đó, cuối cùng người nhà họ Diệp cũng chịu coi Cận Văn Lễ như con rể, hơn nữa trong nhà có chuyện lớn chuyện nhỏ Cận Văn Lễ còn để tâm, được việc hơn hai anh em Diệp Thắng Cường và Diệp Thắng Chí, cho nên dần dần hai vợ chồng Chung Xuân Lan cũng đối xử với Cận Văn Lễ tốt hơn, làm đồ ăn ngon lúc nào cũng để lại cho Cận Văn Lễ một chút, khiến đứa con gái ruột như Diệp Thủy Thanh cũng muốn dựa dẫm về sau.
 
“Bây giờ anh vui rồi đấy, bố mẹ em đối xử với anh còn tốt hơn với em rồi!” Diệp Thủy Thanh thấy Cận Văn Lễ đang ăn ngon thì cười oán trách.
 
“Cái này mà em cũng ghen à? Anh bỏ ra bao nhiêu công sức, phí bao nhiêu vất vả mới khiến bố mẹ em thích anh, hơn nữa không phải còn có anh thương em sao, em còn so với anh à.”
 
“Em chỉ nói đùa thôi. Đúng rồi, chủ nhật này em không ra ngoài với anh, cũng không đến nhà anh, chưa đến hai tháng là kết hôn rồi, em muốn ở nhà để bên cạnh bố mẹ em nhiều hơn.”

 
Cận Văn Lễ đồng ý hết sức thoải mái: “Được, em giúp bố mẹ làm thêm chút việc đi, nếu không thì hôm chủ nhật anh cũng có việc, phải giúp một người bạn, đoán chừng sau nửa đêm mới về được.”
 
“Vậy anh chú ý chút, đừng để mệt quá.” Diệp Thủy Thanh biết Cận Văn Lễ nhiều bạn, cũng không hỏi thăm nhiều, càng không muốn hạn chế quá, giống như Thôi Tất Thành ở kiếp trước ở nhà hơn nửa đời người, cuối cùng lại là kẻ vô tích sự.
 
Chủ nhật Diệp Thủy Thanh ở nhà giúp bố mẹ dọn nhà và sân, làm việc cả ngày vừa mệt vừa buồn ngủ, ăn cơm tối xong thì về phòng nằm xuống ngủ, cho đến khi tựa như nghe thấy tiếng thủy tinh của cửa sổ phòng mình, biết là Cận Văn Lễ ở bên ngoài, vội khoác áo mở cửa sổ ra, vừa định hỏi nửa đêm canh ba anh chạy đến làm gì, kết quả suýt chút bị dọa hồn vía lên mây, bởi vì người bên ngoài căn bản không phải Cận Văn Lễ! 
 
“Chị dâu, chị đừng sợ, là em Hầu Tử đây!” Người bên ngoài cửa sổ nén giọng vội vàng giải thích.
 
“Cậu chạy đến đây làm gì? Không đúng, có phải Cận Văn Lễ xảy ra chuyện rồi không?” Thoạt đầu Diệp Thủy Thanh sợ hãi, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại chắc hẳn là Cận Văn Lễ xảy ra chuyện rồi, trái tim cũng thấp thỏm theo, bởi vì sau khi sống lại vận mệnh của tất cả mọi người đều xảy ra biến đổi, cô đã không nắm chắc được Cận Văn Lễ có xảy ra chuyện bất ngờ hay không.
 
“Chị dâu, anh Văn Lễ không cho em nói với chị, em không nghe anh ấy, chuyện này không nói với chị cũng không được, nếu không thì không biết khi nào anh Văn Lễ mới được ra ngoài nữa!”
 
“Anh ấy ở đâu?”
 
“Đồn cảnh sát.”
 
Lại đánh nhau với người ta sao? Diệp Thủy Thanh phát hiện sau khi mình biết Cận Văn Lễ đang ở đồn cảnh sát thì thở phào nhẹ nhõm, bởi vì điều này chứng minh Cận Văn Lễ không bị thương gì, nếu bị thương nghiêm trọng chắc hẳn là ở bệnh viện.
 
“Anh ấy đánh nhau với ai rồi, vì chuyện gì?” Diệp Thủy Thanh lại hỏi.
 
Nhưng lại thấy mặt Hầu Tử khó xử, cả buổi mới lên tiếng: “Không, không đánh nhau, anh Văn Lễ ở trong phòng chiếu phim bị bắt đi.”
 
“Phòng chiếu phim?” Diệp Thủy Thanh lặp lại lần nữa, không hiểu là ý gì.
 
Lúc này Hầu Tử cũng không màng xấu hổ, dứt khoát nói thẳng ra: “Vì anh Văn Lễ xem phim cuộc sống trong phòng chiếu phim nên bị bắt đi, người của đồn cảnh sát nói chuyện này nói lớn ra thì có thể định tội lưu manh, để người nhà và lãnh đạo đơn vị của anh Văn Lễ nói rõ tình hình, lúc đó vừa hay em cũng ở gần nên biết, trước đây anh Văn Lễ từng nhắc một lần chuyện anh ấy nhảy tường tìm chị, em cũng hết cách nên mới qua đây, nếu để người nhà anh Văn Lễ biết, bố mẹ anh ấy chắc sẽ tức chết!”
 
Vậy sao cậu ấy không nghĩ là mình bị tức chết trước! Diệp Thủy Thanh nghe Hầu Tử nói một loạt, cuối cùng mới hiểu phim cuộc sống là ý gì, không phải giống như phim đồi trụy sao? Cận Văn Lễ đúng là hay thật, còn lừa mình nói giúp bạn gì đó, lúc đó mình trả lời thế nào, lại còn bảo người ta đừng để mệt quá! Hừ, thì ra là giở thủ đoạn này, cái tên mất mặt xấu hổ! 
 
“À này chị dâu, em biết chị giận, có điều chuyện khẩn cấp trước mắt là cứu anh Văn Lễ ra trước.”
 
Diệp Thủy Thanh tức đến mức thở hồng hộc: “Cậu đi xem cùng anh ấy à?”
 

“Em…Có hẹn với anh ấy, nhưng em đến trễ không gặp cảnh sát bắt người.”
 
“Cậu ra cửa sân đợi trước, tôi mặc quần áo xong thì ra.” Diệp Thủy Thanh không để ý đến Hầu Quý Nghĩa trực tiếp đóng cửa sổ lại, tay chân luống cuống mặc quần áo xong, rồi lại lặng lẽ mở cửa chạy ra sân, hai người cùng nhau đến đồn cảnh sát.
 
Cả đoạn đường Diệp Thủy Thanh không ngừng suy nghĩ, có lẽ Cận Văn Lễ chính là một người lăng nhăng, ở niên đại này đã lén xem phim đồi trụy, kiếp trước Tiêu Nguyệt Ba đã từng nói Cận Văn Lễ có không ít tình nhân, còn nói đều trông có chút giống mình, vậy sau này nếu kết hôn với anh rồi, anh có được rồi, về sau không chắc sẽ tìm bao nhiêu người đây!
 
Đến đồn cảnh sát, Hầu Quý Nghĩa giới thiệu thân phận của Diệp Thủy Thanh với một một cảnh sát họ Trương, cảnh sát họ Trương kia tuổi tác tầm hơn bốn mươi, quan sát Diệp Thủy Thanh một lượt: “Cô gái, chuyện này cô biết cũng tốt, thật ra trước đây Cận Văn Lễ thường đánh nhau, không ngờ lần này đúng là học thói xấu rồi, nửa đêm chạy đến phòng chiếu phim xem loại phim này, hơn nữa cũng không chịu khai gì cả, cũng không cho tìm người nhà và đơn vị, cô đến khuyên cậu ấy đi.”
 
Diệp Thủy Thanh đồng ý, sau đó cùng cảnh sát họ Trương đến căn phòng bên cạnh.
 
“Cận Văn Lễ, bạn gái cậu đến rồi.”
 
Cận Văn Lễ ngồi trên ghế dài đang nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nghe hai chữ ‘bạn gái’ thì người lập tức run lên, sau đó mới từ từ quay đầu lại, vẻ mặt hoảng loạn nhìn sang bên này.
 
“Vợ à, sao, sao em lại đến đây?”
 
“Cận Văn Lễ, anh không những lừa em mà còn làm ra chuyện mất mặt như vậy, anh cảm thấy em còn có thể làm vợ anh sao? Em cũng không muốn cãi nhau với anh, anh mau khai ra vấn đề để được xử lý khoan hồng!”
 
Lúc này cảnh sát Trương cũng nói: “Có bạn gái xinh đẹp như vậy còn không biết học thói tốt, cái phòng chiếu phim kia chúng tôi đã để ý một thời gian, hôm nay cậu lại đụng phải họng súng rồi.”
 
“Thủy Thanh em nghe anh nói, không phải anh học thói xấu, cũng không có nghĩ gì hết, anh chỉ là, chỉ là…”
 
“Chỉ là cái gì, anh nói đi!” Không phải Diệp Thủy Thanh giận Cận Văn Lễ xem lại phim này, bởi vì về sau thứ này rất phổ biến, cô giận là vì Cận Văn Lễ đã bắt đầu có khuynh hướng phong lưu lăng nhăng không đứng đắn rồi.
 
Cận Văn Lễ kìm nén, hồi lâu cũng không lên tiếng, cuối cùng vì Diệp Thủy Thanh không muốn để ý anh nữa thì mới vội vã kéo lấy tay cô: “Anh nói sự thật, anh nói! Chẳng phải hai chúng ta sắp kết hôn rồi sao, chỉ là anh sợ mình không hiểu gì hết nên mới xem phim.”
 
“Không hiểu cái gì?”
 
“Không hiểu, không hiểu động phòng là xảy ra chuyện gì đó, anh nghe một người anh em của anh nói, tối hôm cậu ta kết hôn cũng không tìm chỗ, còn làm vợ cậu ta khóc, trong lòng anh sợ hãi nên muốn học hỏi kinh nghiệm trước.”
 
“Phụt!”
 
Cận Văn Lễ vừa nói xong, còn chưa đợi Diệp Thủy Thanh có phản ứng, cảnh sát Trương bên cạnh đã không nhịn được liền cười thành tiếng, khom người chỉ vào Cận Văn Lễ bật cười: “Thằng nhóc cậu cũng có ngày hôm nay, bình thường ngang ngược như ông cụ, còn nói có bao nhiêu cô gái chưa kết hôn theo đuổi cậu, thì ra vẫn là tờ giấy trắng, tối nay đúng là báo ứng kiếp này mà!”
 
Thoạt đầu Diệp Thủy Thanh còn có thể nhịn chỉ cắn môi cười, đồng thời cũng cảm thấy Cận Văn Lễ đáng trách lại đáng yêu, đợi cảnh sát Trương nói xong, lại nhìn sang mặt Cận Văn Lễ đỏ như đít khỉ, thì cũng không nhịn được mà bật cười theo.
 
“Các người cứ cười đi, dù sao tôi cũng như vậy rồi.” Mắt Cận Văn Lễ nhìn thẳng vào bức tường trước mặt, không quan tâm hai người đang cười lớn trước mặt mình.
 
Qua một hồi lâu, cảnh sát Trương lau khóe mắt, giọng nói cũng cười khàn: “Nếu đã là như vậy thì tôi không làm khó cậu nữa, cậu chỉ nói phim đó tên gì, làm bằng chứng phụ là được.”
 
“Tôi đâu biết, tôi vừa vào cũng chưa thấy tiêu đề, vả lại cái ti vi nát đó dùng cũng dữ quá rồi, trên màn hình toàn là hoa tuyết căn bản không nhìn rõ người, không phải tôi không phối hợp, tôi thật sự không nhìn thấy gì cả! Các người vào trễ một chút là được rồi.”

 
Anh vừa dứt lời, cảnh sát Trương và Diệp Thủy Thanh không nhịn nữa, tiếp tục cười lớn một trận, sau đó cảnh sát Trương nói chuyện với lãnh đạo rồi thả Cận Văn Lễ đi.
 
Sau khi ra ngoài, Cận Văn Lễ thấy Hầu Tử vẫn ở bên ngoài thì liền trách cậu ấy: “Tên nhóc thối, không cho cậu tìm Thủy Thanh cậu còn tìm, mặt mũi của ông đây mất sạch rồi!”
 
“Không phải là em lo lắng sao?”
 
“Anh nói cậu ấy làm gì? Người ta có lòng tốt muốn giúp anh, anh không cảm kích không cảm ơn còn nói người ta, chuyện này Hầu Tử làm rất tốt, anh mới là người ngốc không có não đấy!”
 
Diệp Thủy Thanh vừa lên tiếng Cận Văn Lễ cũng không dám nói chuyện nữa, Hầu Tử thấy vậy thì cười hi hi nói: “Vẫn là chị dâu có bản lĩnh, đến bảo lãnh người ra ngay, vậy em về trước đây.” 
 
“Cảm ơn cậu nha, hôm khác bảo Văn Lễ mời cậu ăn cơm.”
 
Hầu Quý Nghĩa vẫy tay xoay người rời đi, Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ cũng bắt đầu về nhà.
 
“Vợ à em đừng giận, anh thật sự sợ hôm mình động phòng bị xấu mặt mới đi xem.”
 
Diệp Thủy Thanh nhìn bộ dạng khó khăn của Cận Văn Lễ, thật sự muốn nói với anh rằng cái gì mình cũng hiểu, có thể dạy anh!
 
Kìm nén cơn buồn cười dâng lên Diệp Thủy Thanh cúi đầu, giống như đang xấu hổ: “Thật ra chị dâu đã nói với em chuyện hôm tân hôn nên làm rồi, anh không cần lo lắng.”
 
“Thật sao? Vậy vợ này, đến tối hôm đó em phải dạy anh đàng hoàng đấy!” Cận Văn Lễ nghe xong thì vui mừng nhảy cẫng lên.
 
Lần này mặt Diệp Thủy Thanh đỏ thật sự, giơ tay đánh Cận Văn Lễ một cái mới coi như xong chuyện.
 
Từ sau tối hôm đó, Cận Văn Lễ cứ hỏi Diệp Thủy Thanh rốt cuộc có phải thật sự không để ý chuyện mình đi xem phim không chỉ một lần, khiến Diệp Thủy Thanh thấy phiền vô cùng. 
 
“Em nói lại lần cuối cùng, em không để ý, nếu anh còn không tin, vậy sau này có cơ hội em đi xem cùng anh, thế nào?”
 
“Vậy sao mà được, anh đâu thể để vợ mình nhìn cơ thể trần của người đàn ông khác chứ! Hai chúng ta không ai được xem hết!” Diệp Thủy Thanh vừa nói như vậy, quả nhiên Cận Văn Lễ cũng không nhắc đến chuyện phòng chiếu phim nữa, mà đặt tâm tư vào chuyện kết hôn.
 
Bởi vì trước đó lúc Diệp Thắng Chí kết hôn đã tiêu sạch tiền nhà họ Diệp, cho nên đến lúc Diệp Thủy Thanh thì có lòng cũng không lấy ra được món đồ quá tốt, vẫn may Chung Xuân Lan sớm đã chuẩn bị xong chăn và gối rồi, nếu không thì càng khó giải quyết.
 
Cận Văn Lễ sợ Diệp Thủy Thanh lo lắng phát cáu, sớm nửa tháng đã lấy đồng hồ hải âu kiểu nữ mình mua đem qua làm đồ cưới cho cô, sau đó lại tặng một bộ váy ngắn âu phục màu đỏ còn có giày cao gót, còn cho cô năm trăm tệ, bảo cô tùy ý mua đồ, khiến Chung Xuân Lan và Diệp Truyền Nghĩa không biết nói thế nào mới được.
 
Từ sáng đến tối Cận Văn Lễ đứng trong phòng mình, nhìn đi nhìn lại soi bộ âu phục trên người mình trong tấm gương mới lắp trên tủ đồ lớn, bộ quần áo này và cả bộ của Diệp Thủy Thanh đều là Dương Lạc nhờ bạn bè mua từ nơi khác về, sau khi mặc lên thì người tỏ ra vô cùng có sức sống.
 
Soi cả buổi mới cởi quần áo ra treo lên, nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được: Hôm nay sao vẫn chưa sáng nhỉ? Đến ngày mai thì Thủy Thanh thật sự là vợ của Cận Văn Lễ anh rồi!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận