Trọng Sinh Không Thẹn Với Lòng


Lúc này địa vị nữ tử cũng không thấp, thậm chí còn xuất hiện mấy vị chính khách, nhà sử học, cũng không thiếu chuyện hậu phi nắm giữ quyền hành quốc gia.

Những nơi văn nhã thế này, chỉ cần có người dẫn tiến, vẫn có thể tiến vào đấy.

Mà Quan Tố Y sở dĩ đầu đội mịch li che chắn dung nhan, cũng không phải là vì e ngại giới luật của nữ tử, mà là do thế đạo quá loạn, giặc cướp hoành hành, không thể không thông minh bảo vệ bản thân.Lúc này chính quyền thay đổi thường xuyên, hôm nay ngươi xưng vương, ngày mai ta đăng cơ, các bang quốc chinh phạt lẫn nhau, vì thế sinh ra một lượng lớn hạng người đục nước béo cò.


Người ở trong nhà còn có khả năng họa từ trên trời giáng xuống, càng đừng nói đến người di cư từ nơi xa xôi.

Quan Tố Y từ trước đến nay luôn cẩn thận, dung mạo của nàng tuy không nói khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng khá xinh đẹp, vì không muốn tăng thêm phiền toái cho người nhà, nàng luôn coi mịch li là thứ không thể thiếu, tùy thời còn chuẩn bị một chiếc trâm bạc sắc bén phòng thân, hoặc là tự sát.

Không chỉ nàng, mà nam nữ trong loạn thế đều làm như thế.Khép lại miếng lụa đen bị gió thổi loạn, nàng khom lưng đưa tay, thay một chén trà nóng cho tổ phụ.Quan lão gia tử cả đời nghiên cứu học thuật Nho gia, học thức vô cùng uyên bác, nhưng khổ nỗi tài ăn nói không tốt, lần này trong hội văn liên tiếp bị người ép hỏi, trong lúc nhất thời mặt đỏ tai hồng, dáng vẻ chật vật.

Thời đại quần hùng tranh bá vừa mới trôi qua, gia tộc Cửu Lê hậu duệ Hoắc Thị thống nhất năm nước Trung Nguyên, mời chí sĩ thiên hạ dốc sức cho triều đình, mà văn nhân đọc thuộc lòng thơ thư chính là một cơ hội như vậy, vì thế nhao nhao hưởng ứng, tụ tập ở Yên Kinh.Lúc này Bách Gia Chư Tử đều có chủ trương riêng, đều muốn thực hiện khát vọng mở ra thời đại mới, hiện tượng đấu đá lẫn nhau xa lánh vô cùng nghiêm trọng.

Vì muốn nâng cao danh tiếng, cũng vì khiến cho tầng trên chú ý, vì sư môn tranh thủ lợi ích lớn nhất càng thêm bác bỏ quan điểm của các học phái khác, bọn họ liên tiếp tổ chức các buổi Hội Văn như ngày hôm nay.*Bách Gia Chư Tử là những triết lý và tư tưởng ở Trung Hoa cổ đại nở rộ vào giai đoạn từ thế kỷ thứ 6 đến năm 221 TCN trong thời kỳ Xuân Thu và Chiến Quốc.

Đây là thời kỳ hoàng kim của triết học Trung Quốc vì rất nhiều hệ thống triết lý và tư tưởng được phát triển và bàn luận một cách tự do.Quan Tố Y lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng vỗ sau lưng tổ phụ cảm xúc bị kích động, nhằm ông giúp ông thả lỏng.

Càng về sau, luận điểm của học giả Pháp gia càng sắc bén, dần dần làm cho những người còn lại không cách nào chống đỡ được.


Là lực lượng nòng cốt của học phái Nho gia, tổ phụ nàng phải thừa nhận nhiều chất vấn nhất, rõ ràng đầy bụng tài học, lại hết lần này tới lần khác không cách nào mở miệng ra giải thích được.*Pháp gia là một trường phái tư tưởng có mục đích tiếp cận tới cách phân tích các vấn đề pháp luật đặc trưng ở lý lẽ logic lý thuyết nhắm vào việc đưa ra văn bản pháp luật ứng dụng, ví dụ như một hiến pháp, pháp chế, hay quy tắc dựa theo phong tục tập quán hơn là nhắm tới xã hội, kinh tế, hay tình huống chính trị.Mắt thấy tổ phụ bị bức đến góc chết, văn sĩ cùng học phái hướng tới ánh mắt lo lắng bất mãn, môi Quan Tố Y hơi giật giật, tựa như đang xem xét.

Xuyên thấu qua tấm màn đen mông lung, nàng đang nhìn chằm chằm nam tử trung niên đang ẩn mình trong đám người, người có một chòm râu dê, tướng mạo cực kỳ nho nhã tuấn dật.

Đó là Từ Quảng Chí, người sau này đại diện mở đường sáng lập lý học của Từ thị, cũng là một đời người được Thánh Nguyên Đế tôn làm Bán Thánh Nho học.Lúc này hắn mặc dù còn chưa có tiếng tăm gì, nhưng Quan Tố Y biết, qua một lát nữa, đợi đến khi tổ phụ bị người ép đến mức hộc máu, hắn sẽ đứng lên, ừng bước từng bước bác bỏ tất cả học giả ở đây, từ đó dựng nên thanh danh của mình.

Cụ thể cường thế như Pháp gia, giỏi biện thuyết như Tung hoành gia, cũng bại dưới cái lưỡi khéo léo của hắn.


Chính nhờ vào biểu hiện đặc sắc của hội văn lần này, hắn một lần xuất hiện trở thành nhân vật tiêu biểu của Nho giáo, cuối cùng bước lên con đường làm quan, bước một bước mây xanh.Quan Tố Y cũng không cho rằng mình có năng lực thay đổi thời đại này, cũng không muốn cùng Từ Quảng Chí tranh thắng thua cao thấp, nàng chỉ là không bao giờ muốn người này giẫm lên tổ phụ để lên chức, càng không muốn nhìn tổ phụ đắm chìm trong lần thất bại này, từ nay về sau không gượng dậy nổi.

Kiếp trước nàng cũng giống như bây giờ, ngồi bên cạnh tổ phụ nghe, cố ý vì tổ phụ cãi lại vài câu, cuối cùng ngại lễ nghĩa không dám nói bừa, cho đến khi tổ phụ bỗng nhiên hộc máu mới hối hận không kịp.

Đời này cấp bậc lễ nghĩa gì đó, nữ tử không tài chính là đức gì đó, đều đi gặp quỷ đi.Nghĩ đến đây, Quan Tố Y bỗng nhiên đè lại tay trái đang run rẩy của tổ phụ, từ từ mở miệng, "Nếu luận bàn về Bách Gia Chư Tử, coi như là coi trọng Nho gia.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận