Trọng Sinh Kiếm Tiền Dưỡng Bánh Bao

Mùa đông ngày ngắn, mặt trời đã ngã về tây, ngẫu nhiên có trận gió phất qua khiến mặt lạnh buốt. Không muốn làm Lâm Minh Thanh lo lắng, Lâm Niên áp xuống nỗi lòng hỗn loạn, đội nón liền với áo áo lên thừa dịp trời chưa tối hẵn chạy về nhà.

Lúc về đến nhà, Lâm Minh Thanh đang quét sân, mà đám người Lâm Minh Đông đồng ý đề nghị Lâm Niên sớm đã rời đi.

Đèn dây tóc dưới mái hiên chiếu sáng một khoảng nhỏ, ánh sáng kia nhạt nhạt, nhu hòa, cho người ta cảm giác ấm áp, tựa như ánh sáng soi đường, giúp lòng người không bị lạc hướng.

Lâm Niên ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn trản đèn: “Baaaaa.” Cậu gọi Lâm Minh Thanh, giọng nói kéo dài, cho người ta cảm giác hơi bất lực.

Lâm Minh Thanh: “Sao?”

Lâm Niên nhìn về phía ông, lần đầu tiên trong mắt hiện lên vẻ bối rối: “Ba, truyền thuyết trong thôn mình là thật sao?” Bây giờ cậu bức thiết hy vọng có người dùng khẩu khí kiên định để phủ định suy đoán của cậu: Lâm Niên, mày nghĩ nhiều.

Lâm Minh Thanh sửng sốt: “Truyền thuyết gì?”

Lâm Niên mím môi: “Chính là truyền thuyết nam nữ đều có thể sinh con đó.”

“Đang êm đẹp hỏi cái này làm gì, nếu là truyền thuyết, vậy chắc chắn là giả rồi.” Lâm Minh Thanh cau mày, thần sắc trên mặt rất quái dị.

Lâm Niên vừa nghe lập tức thở phào trong lòng, may mắn may mắn, đều nói người dọa người hù chết người, xem ra bản thân tự dọa mình cũng không khác lắm cũng muốn mất nửa cái mạng. Nếu đặt vào ngày thường, Lâm Niên nhất định sẽ chú ý tới sự khác thường của Lâm Minh Thanh, nhưng trước mắt cậu một lòng âm thầm may mắn, ngược lại sơ sẩy bỏ qua biến hóa của Lâm Minh Thanh, bỏ qua thời cơ tiếp tục truy vấn.

Sau ngày đó bụng cũng không xuất hiện cái loại tình huống này nữa, Lâm Niên càng không để việc này trong lòng, vẫn ăn ăn uống uống chơi đùa vui vẻ. Ở nhà hết mùng tám, liền vào thành trở lại tiểu khu tiếp tục đại sự của mình.

*

Mỗi ngày không nhanh không chậm trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày Lâm Niên khai giảng.

Gió xuân ấm áp, ánh nắng mặt trời chiếu rọi, mọi người sôi nổi cởi áo bông dày, thay quần áo mùa xuân nhẹ nhàng. Lâm Niên cũng không ngoại lệ, cởi ra quần áo dày nặng, tâm tình không khỏi sung sướng nhẹ nhàng hơn vài phần, chỉ tiếc phần nhẹ nhàng này còn chưa đến hai phút, đã bị bạn cùng phòng giễu cợt người khác qua năm mới thì thịt rải đều cả người, còn cậu lại mọc ra cái bụng bia nhỏ, thực sự lợi hại lợi hại.

Lâm Niên nghe vậy, cúi đầu nhìn cái bụng hơi nhô lên, hai hàng lông mày hơi chau lại, xem ra phải giảm béo thôi.

Chiều nay có hai tiết thể dục. Sau khi chạy xong hai vòng làm nóng người, bụng cậu đột nhiên đau đớn, Lâm Niên kinh ngạc, cứ tưởng giữa trưa ăn đồ không tiêu, nên cố gắng bình ổn hô hấp, đỡ bụng đi sang bên cạnh chậm rãi ngồi xổm xuống chờ cơn đau đớn qua đi.

Nhưng, vẫn đau quá, đau quá……

Tống Thập Nhị thấy sắc mặt Lâm Niên nhăn nhó tái nhợt, tựa như như rất đau, trán còn không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh. Cậu vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Bánh Trôi, xảy ra chuyện gì?”

Lâm Niên cắn môi thở sâu, ngờ vực trong lòng lại lần nữa như cầu tuyết lăn xuống, càng lăn càng lớn: “Giúp tôi xin thầy nghỉ, rồi đỡ tôi về ký túc xá.” Thấy cậu đau thành như vậy, Tống Thập Nhị cũng không dám chậm trễ, lập tức tìm thầy giáo xin nghỉ.

Xin xong, Tống Thập Nhị đỡ Lâm Niên chậm rãi đi về ký túc xá, trong miệng không ngừng hỏi Lâm Niên khó chịu chỗ nào, vài lần muốn mang Lâm Niên đến phòng y tế, đều bị Lâm Niên lắc đầu từ chối.

Trọng lượng cả người Lâm Niên đặt hết lên người Tống Thập Nhị, cậu hiện tại tâm loạn như ma, nếu bây giờ mà nói bụng không có vấn đề, tự cậu còn không tin, sao dám lên phòng y tế.

Trong ký túc xá, Lâm Niên cau mày nằm trên giường, hai tay vẫn không ngừng vuốt ve bụng, tựa như muốn trấn an gì đó, làm động tác này hoàn toàn là theo bản năng, đến chính cậu cũng chưa từng phát giác.

Tống Thập Nhị lại thấy rất rõ, bèn xoay người rót ly nước ấm đưa tới bên miệng cậu: “Bụng rất khó chịu? Uống chút nước ấm xem có tốt lên không.”

Cũng không biết nước ấm có tác dụng, hay là trấn an có tác dụng, dù sao sau khi uống mấy ngụm nước ấm, bụng cậu cũng đỡ đau hơn, lý trí cũng quay về, Lâm Niên dần bình tĩnh lại.

“Nhị Oa, đi khóa trái cửa trước.”

Tống Thập Nhị nghe lời đóng cửa thật kỹ, lúc trở lại mép giường, Lâm Niên đã tự ngồi dậy, ôm lấy hai đầu gối, hai mắt đen nhánh trong trẻo lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt đất, dáng vẻ an tĩnh lại ngoan ngoãn.

Làm anh em nhiều năm, nhìn dáng vẻ khác thường này của cậu, Tống Thập Nhị biết đã có xảy ra chuyện, hơn nữa là chuyện lớn. Cậu ta ngồi xuống bên cạnh cậu, mở miệng hỏi: “Tốt lên chưa?”

Lâm Niên nhẹ gật đầu.

“Có gì muốn nói thì cứ nói, đừng nghẹn trong lòng, nhìn cậu như vậy tôi rất khó chịu.”

Thật lâu thật lâu sau, Lâm Niên chậm rãi nhắm mắt: “Biết truyền thuyết trong thôn chúng ta không?”

“Truyền thuyết?” Tống Thập Nhị ngẩn ra, không kịp phản ứng.

“Ừ, sinh con.”

Tống Thập Nhị gật đầu, tỏ vẻ có biết.

“Tôi đã nghiệm chứng cái truyền thuyết này, hiểu chưa?” Lâm Niên yên lặng cười, chỉ là cười cười lại muốn khóc, trong lúc nhất thời lòng cậu cuồn cuộn mọi tư vị, đến tột cùng là sầu là vui hay là buồn, chính cậu cũng không thể nói ra.

Những lời này giống như sét đánh giữa trời quang, Tống Thập Nhị kinh ngạc nhảy lên, rồi bắt đầu đi qua đi lại. Cậu ta cảm thấy tính tình tốt đẹp của cậu ta nháy mắt biến mất, hiệngay bây giờ cậu ta chỉ muốn rống thật to, hét lên thật to.

“Đó không phải là truyền thuyết sao?”

“Ừ, nhưng không còn là truyền thuyết nữa.” Lâm Niên tự giễu.

Tống Thập Nhị nhìn bụng cậu vẫn không thể tin được, thế là lại xác nhận lần nữa: “Cậu xác định, chắc chắn là có em bé chứ không phải ăn hư bụng?”

“Chắc chắn và xác định.” Nếu nói trước hôm nay cậu còn hoài nghi không tin, vậy trải qua chuyện mới vừa rồi cậu đã trăm phần trăm xác định.

“Vậy bây giờ làm sao?”

Vậy bây giờ làm sao? Lâm Niên chớp nhẹ mắt, chuyện này không thể kéo dài không giải quyết, nếu cậu đã biết thì phải đưa ra quyết định. Tần Hướng Bắc, em nên làm sao bây giờ hoặc là nói anh muốn em quyết định thế nào đây? Trải qua việc vừa rồi cậu không dám xằng bậy nữa, tạm thời mặc kệ sự thật này khiến bản thân kinh hãi bao nhiêu, dù sao tiểu gia hỏa là vô tội. Tần Hướng Bắc một mình, cậu cũng một mình có tính là trời xanh thương hại họ không, nhưng vì cái lông gì mà cậu lại dính, cậu là đàn ông, trong ngoài đều là đàn ông……

Tống Thập Nhị tựa như nhớ ra gì đó, vừa kinh hãi vừa rống lên: “Tôi biết rồi, là Tần Hướng Bắc! Các cậu sao… Sao có thể làm loại chuyện này… Chẳng lẽ các cậu không biết……”

Lâm Niên thở dài, bàn tay khe khẽ vuốt bụng, lẳng lặng cảm nhận mạch đập dưới lòng bàn tay: “Sao lại không biết, bởi vì biết cho nên mới không có đường hối hận. Nhị Oa, thích nhau thì sai sao?”

“Không có sai, nhưng hai người các cậu là nam.” Tống Thập Nhị vô lực đặt mông ngồi xuống, bực bội vò vò đầu.

Lâm Niên nhìn chằm chằm cậu ta: “Cho nên cậu xem thường chúng tôi, cảm thấy chúng tôi rất ghê tởm?”

Giọng cậu đã lạc đi, Tống Thập Nhị không chút do dự đáp: “Tất nhiên sẽ không. Tần Hướng Bắc là bạn tốt của tôi, mà cậu vừa là người nhà vừa là anh em của tôi, cho dù các cậu quyết định thế nào, tôi cũng ủng hộ vô điều kiện, chỉ là……”

Lâm Niên tiếp lời cậu ta: “Chỉ là chuyện đột nhiên nhảy đến tình trạng này, làm cậu quá kinh ngạc trong lúc nhất thời không thể tiếp thu.”

Tống Thập Nhị “ừ” mạnh một tiếng, lo lắng trên mặt càng sâu: “Kế tiếp cậu tính làm thế nào?”

Lâm Niên hơi cau mày: “Nói thật lòng, tôi cũng không biết, nhưng tôi muốn… Tôi muốn tiểu gia hỏa này.”

“Tiểu gia hỏa vô tội, tôi đồng ý giữ lại. Nhưng mà cửa của chú Lâm cậu định vượt qua thế nào? Còn cả trường học nữa phải làm sao đây? Tần Hướng Bắc biết chưa?”

Ba vấn đề hiện thực nhất, ép Lâm Niên thở dài ba lần: “Bên trường học chắc phải làm thủ tục thôi học… Haizz cậu đừng có trưng cái vẻ mặt kia ra chứ, đây là chuyện không có cách nào khác, cậu cho rằng tôi như vậy còn có thể đi học sao?” Bây giờ cậu thật sự không có tâm tư đi học nữa, dù sao Tần Hướng Bắc để lại cho cậu một cái tiểu kim khố, cậu có thể bắt đầu phát triển sự nghiệp phụ trợ trước.

Tống Thập Nhị khó hiểu: “Vậy cậu cũng có thể bảo lưu, sau này tiếp tục về học.”

“Chuyện này không bàn nữa.” Lâm Niên phất tay cắt ngang lời cậu ta: “Tần Hướng Bắc không biết việc này, tôi không muốn anh ấy lo lắng nên sẽ không nói, còn ba tôi, ba tôi…”

Tống Thập Nhị trừng lớn mắt chờ cậu nói tiếp, Lâm Niên lại nhíu mày trầm ngâm một hồi lâu: “Cậu nói xem nếu tôi trực tiếp nói với ba tôi, ông ấy sẽ quét tôi ra khỏi cửa, hay là đóng cửa đánh tôi?” Dù sao mặc kệ thế nào, cậu có lòng tin ba tuyệt đối sẽ không buông bỏ tiểu gia hỏa trong bụng.

Tống Thập Nhị làm như thật mà đẩy đẩy mắt kính: “Theo tôi thấy, sẽ đóng cửa đánh cậu một trận ấy, cho nên tôi kiến nghị cậu chờ… Chờ chỗ đó to chút rồi hẳn về, sau đó một giả mờ mịt hai giả đáng thương ba diễn uất ức, chú Lâm yêu thương cậu lại dễ mềm lòng, cho nên dù lúc đó thật sự muốn cầm cây đánh cậu, chắc cũng cẩn thận, cùng lắm là nổi cáu lên thôi.”

Lâm Niên nhướng mày tán đồng: “Không tệ, cứ vậy đi.”

“…… Hự, thật sự không gạt tôi? Thật sự mang thai?” Tống Thập Nhị giãy giụa lần cuối.

Lâm Niên trở tay cầm gối đầu ném vào mặt Tống Thập Nhị, cả giận rống: “Ông đây có khi nào lừa cậu chưa!”

Tống Thập Nhị bắt lấy gối đầu ôm vào trong ngực, cẩn thận nói: “Không phải ý kia, đừng có giận, nghe nói lúc có mà tức giận sẽ không tốt cho thân thể. Tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi mà, không phải vừa rồi bụng cậu còn rất đau sao, cậu nói xem nó có phải có vấn đề gì hay không? Muốn đến bệnh viện khám không?”

Lâm Niên liếc mắt xem thường: “Đi bệnh viện khám? Cậu muốn tôi bị bắt đi nghiên cứu à! Chắc không có vấn đề gì đâu, bây giờ không đau nữa.”

“Mấy tháng?”

“Hình như hơn năm tháng.”

“Cậu có kinh nghiệm?”

“Phắc, có kinh nghiệm em gái cậu, ông cũng là lần đầu có được không! Tống Thập Nhị cậu mà còn hỏi loại vấn đề ngu ngốc này nữa, thì chớ có trách tôi động thủ đánh người!”

“Vậy sinh thế nào?”

“Hỏi đại gia cậu ấy.” Lâm Niên không để ý lời cậu ta nên thuận miệng trả lời, tuy rằng không phải một lời thành sấm nhưng cũng đúng tám chín phần mười, bởi vì người đỡ đẻ cho cậu đúng là người Tống gia.

…………

Trong lòng có quyết định, mây đen tức khắc tan đi, những ngày kế tiếp, chỉ cần tới tiết thể dục, Lâm Niên liền bịa các loại lý do xin nghỉ, ngày thường lên lầu xuống lầu cũng cẩn thận hơn, không thoăn thoắt ngược xuôi giống như trước đây. Thức ăn cantin không thể ăn, cậu liền kéo Tống Thập Nhị ra tiệm ngoài trường ăn, dù sao muốn ăn cái gì thì cứ ăn cái đó. Tần Hướng Bắc gọi điện thoại tới, cậu liền cười đến ý vị không rõ, chọc Tần Hướng Bắc vài lần trầm giọng hỏi, nhưng sau khi cười xong thì trong lòng cậu lại nghẹn muốn chết, giọng nói cũng không khỏi mang theo vài phần tủi thân. Lý do tủi thân là tại sao cậu phải chịu tội thế này, cậu thật hận không thể nhai nuốt luôn tên đầu sỏ gây tội kia. Đầu kia điện thoại, vừa nghe giọng bà xã mình không ổn, Tần Hướng Bắc nhăn lại tuấn mi, vừa đau lòng lại lo lắng, nhưng thời gian trò chuyện có hạn, dù có nhiều lời muốn nói cũng chỉ có thể nghẹn dưới đáy lòng.

*

Tiết thanh minh cũng đến, qua thêm một khoảng thời gian nữa đã bắt đầu mặc áo đơn, Lâm Niên vuốt cái bụng càng ngày càng lộ rõ, cảm thấy đã đến lúc, thế là cậu tìm chủ nhiệm khoa lấy cớ xin nghỉ, dọn dẹp một chút đồ rồi về nhà.

Quả nhiên sau khi Lâm Minh Thanh biết chuyện lập tức cầm chổi tre quét sân đập Lâm Niên, còn vừa đánh vừa mắng.

Thật ra cái chổi tre đánh lên cũng không quá đau, nhưng Lâm Niên vẫn phối hợp vừa trốn vừa kêu.

Một lúc sau, Lâm Minh Thanh ném chổi xuống đi vào phòng, lúc trở ra trong tay còn cầm con dao phay sáng bóng chói lọi.

Lâm Niên nhìn chằm chằm cái dao phay kia, hung hăng nuốt xuống một ngụm nước bọt, ngay sau đó không chút do dự tiếp tục xoay người chạy.

Thấy thế, Lâm Minh Thanh trầm giọng quát: “Hôm nay anh bước ra khỏi cái cửa này, thì sau này không cần về nữa!”

Cơ thể Lâm Niên bỗng chốc cứng đờ, cậu từ từ xoay người lại, sau đó quỳ xuống đất cầu xin: “Ba, con sai rồi, cầu xin ba……”

Tác giả có lời muốn nói: Bánh Trôi đáng thương quá, sau này Hướng Bắc về, không biết ba Lâm sẽ đối đãi anh thế nào đây……

Chương sau Bánh Trôi nhỏ được sinh ra……

Mặt bìa mới là Bánh Trôi với Hướng Bắc ó, he he XD.

—Hết chương 30


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui