Trọng Sinh Kiếm Tiền Dưỡng Bánh Bao

Sau khoảng thời gian bận rộn kia, Tần Hướng Bắc thực sự dẫn Lâm Niên ra ngoài chơi một chuyến, thật ra họ cũng không đi xa, thậm chí cũng chưa rời khỏi Cẩm Dương. Tần Hướng Bắc biết Lâm Niên quá mệt mỏi cần thả lỏng, nếu muốn thả lỏng, đương nhiên không cần bôn ba đường dài đến nơi khác du lịch, cho nên anh lựa chọn phương pháp giản tiện nhất, chính là tìm nơi an tĩnh, ngắm núi nghịch nước, để tâm tình hòa vào thiên nhiên. Mà sơn trang của Kiều Đại Cảnh trở thành nơi chọn lựa hàng đầu của anh, lại vừa lúc giữa hè, một nhà lớn nhỏ coi như đi tránh nóng, thuận tiện như thế sao lại không làm.

Tần Hướng Nam khó khăn lắm mới được nghỉ hè, có thể không cố kỵ chơi game, tất nhiên là không muốn theo họ, thế là cậu mãnh liệt yêu cầu ở lại giữ nhà.

Chuyến đi này, mỗi ngày ăn no ngủ đủ, hô hấp không khí trong lành mới mẻ, người nhà đều ở bên cạnh, cảm giác này thật sự quá hạnh phúc, Lâm Niên không muốn về chút nào. Lòng yên tĩnh, suy nghĩ cũng thả lỏng hơn, nhớ lại đủ mọi chuyện kiếp trước, phát hiện một ít ký ức bị quên đi thế nhưng dần dần hiện ra. Ví dụ như lúc cậu bị xe đâm bay, trong lúc hoảng hốt nghe thấy có người gọi tên cậu, giọng nói kia rất quen thuộc lại tràn ngập khủng hoảng; ví dụ như Diêu Hằng đã từng nói một câu rất khó hiểu Lâm Niên khi cậu mất đi thứ mình có, bên cạnh cậu cũng chỉ có đối thủ tôi đây; ví dụ như Tống Thập Nhị nói nếu có thể, kiên quyết sẽ không để cậu đến thành phố T học, quen biết đám người Lương Mạch Thần.

Thật ra có quen biết hay không, vốn cũng không quan trọng.

Bởi vì tâm cảnh thay đổi, hết thảy cũng sẽ nhạt đi. Kiếp trước làm sai, kiếp này tuyệt đối không thể lập lại, cậu làm được.

Hiện tại cậu chỉ muốn cùng ba già đi, nhìn Mỗ Mỗ lớn lên, ở bên Tần Hướng Bắc mỗi ngày, sống một cuộc sống bình bình đạm đạm như vậy thôi.

“Suy nghĩ gì mà xuất thần như thế?”

Bỗng dưng nghe thấy giọng nói này, Lâm Niên hoảng hốt, giọng nói quen thuộc lại tựa như liên kết với chuyện gì đó trong trí nhớ, nhưng nghĩ lại bỗng phát hiện không có đầu mối.

Tần Hướng Bắc kinh ngạc quơ quơ tay trước mặt Lâm Niên: “Lâm Niên? Hồi hồn!”

Lâm Niên sửng sốt, sau đó xoay người cười khẽ: “Bệnh! Êm đẹp hồi hồn cái gì, em ngắm hoàng hôn, nghĩ đến đủ mọi chuyện trong quá khứ nên nhịn không được có chút cảm khái thôi mà.”

Tần Hướng Bắc xoa bóp mặt cậu: “Bánh Trôi ngốc, em đã làm rất tốt rồi, chuyện cũ năm xưa đều đã qua, không cần tự trách nữa. Sau này, em có anh, có Mỗ Mỗ, có ba, chúng ta sẽ luôn hạnh phúc như vậy.”

Lâm Niên cau mày: “Tần Hướng Bắc, em cứ cảm thấy lời nói gần đây của anh luôn có ẩn ý.” Không nên trách cậu có lòng nghi ngờ quá nặng, bởi vì gần đây Tần Hướng Bắc quá dịu dàng quá sâu sắc, sự dịu dàng thâm tình kia khiến cậu hơi ăn không tiêu. Mặc dù trước kia Tần Hướng Bắc ngẫu nhiên cũng sẽ động kinh không bình thường, nhưng bây giờ anh ấy tựa như biến thành người khác vậy, chẳng lẽ sau lưng đã làm chuyện gì có lỗi với cậu, muốn đền bù ở phương diện khác?

“Thành thật khai mau, có phải anh giấu em làm chuyện xấu không?”

Tần Hướng Bắc không thú vị nghiêng người liếc cậu, rất là khinh thường: “Một ngày 24 giờ, gần như toàn bộ thời gian anh đều cột vào bên cạnh em, còn có thể làm ra chuyện gì. Đi thôi, ba với Mỗ Mỗ đang chờ chúng ta về đấy.”

Nghe anh nói như vậy, Lâm Niên cũng cảm thấy hình như bản thân thật sự tự mình đa tâm, Tần Hướng Bắc làm người thế nào, chẳng lẽ cậu còn không rõ sao, nhưng từ khi nửa đêm bừng tỉnh kia tới nay……

Thấy hai người họ đi tới, Lâm Ngôn Mặc vừa chạy đến vừa giang hai tay muốn ôm một cái: “Ba ba! Ba ba!”

Bé vùi đầu chạy vào lòng Tần Hướng Bắc.

Tần Hướng Bắc khom lưng một tay bế tiểu gia hỏa lên, tay còn lại đánh nhẹ mông tiểu gia hỏa: “Chạy nhanh như vậy làm gì, cẩn thận té ngã.”

Lâm Ngôn Mặc nghiêng đầu chớp chớp mắt, a một tiếng: “Ba ba, không phải ba nói con đã lớn rồi sao? Lớn lên còn bị té ngã thì mắc cỡ lắm.”

Lâm Niên ở bên cạnh không chút khách khí đả kích: “Lâm Mỗ Mỗ, chờ lúc con không đái dầm mới thật sự lớn đó.”

“Ba ba thật đáng ghét, không thích ba nữa.” Lâm Ngôn Mặc dẩu miệng, ôm cổ Tần Hướng Bắc không thèm nhìn Lâm Niên.

Lâm Niên cười nhạo ra tiếng, cậu nhướng mày: “Phắc, bây giờ ghét ba, lúc muốn cái gì thì ba là tốt nhất, chậc chậc chậc. Lâm Mỗ Mỗ cái tính tình này của con thật không tốt, không biết giống ai.”

“Dù sao cũng không giống anh.” Tần Hướng Bắc trấn định ngắt lời.

Lâm Niên liếc anh một cái, được rồi, không giống Tần đại gia anh thì chính là giống em……

*

Nghỉ ngơi một tuần trở về, đám Lâm Niên khôi phục mười phần nhiệt tình, công ty cũng dần dần đi lên quỹ đạo, trừ ngày thường chuyên tâm sáng tạo, thì không cần lăn lộn không biết ngày đêm như giai đoạn trước nữa. Ngược lại thiết bị Tần Hướng Bắc đặt đã đưa đến, lần này đến phiên anh bận rộn đến nửa đêm mới về nhà.

Dỗ Lâm Ngôn Mặc ngủ xong, Lâm Niên chậm rì rì trở lại phòng, vốn định sẽ đọc sách chờ Tần Hướng Bắc trở về, nhưng lật vài tờ thì thật sự xem không vào, liền dứt khoát mở máy tính ra.

Ngồi trước máy tính bàn, hình nền máy tính là cậu với Mỗ Mỗ chụp ở sân Lâm gia, khi đó mới vừa hạ tuyết, trên mặt đất tuyết đọng rất dày, hai người đều bọc tròn vo đang chơi tuyết.

Lâm Niên cong môi, ở công ty tiếp xúc với máy tính cả ngày, nên về đến nhà cậu sẽ không dùng máy tính, đều là Tần Hướng Bắc dùng. Cậu cho rằng y theo tính cách Tần Hướng Bắc, không nói cài hình mỹ nữ gì đó thì ít nhất cũng nên cài hình gì trông bình thường chút, lại không ngờ là hình sinh hoạt của cậu với Mỗ Mỗ, lại còn chụp đến 囧 như vậy.

Trong máy tính rất đơn giản, trừ mấy cái folder có sẵn và một cái folder khác cũng chỉ còn một cái Thần Châu online.

Tên folder rất ba chấm— Love Bánh Trôi lớn nhỏ, thật sự không phù hợp tính cách Tần Hướng Bắc chút nào,.

Lâm Niên cười khúc khích, click chuột hai cái, bên trong lại nhảy ra ba thư mục, phân biệt là Bánh Trôi lớn, Bánh Trôi nhỏ, và tôi. Thư mục Bánh Trôi lớn nhỏ thì tất cả đều là hình chụp, có rất nhiều tấm hình là chụp lúc nào cậu cũng không biết, thậm chí còn có ba cái video, một cái là Mỗ Mỗ sinh nhật bốn tuổi vui vẻ, một cái là Mỗ Mỗ sinh nhật năm tuổi vui vẻ, một cái là bà xã và con trai.

Click mở hết tất cả, từ từ xem xong, hốc mắt Lâm Niên không biết lúc nào đã nóng lên, mũi cũng lên men. Cậu thuận tay châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi mới áp được cổ chua xót kia.

Nhưng một lúc sau, lúc nhìn thấy cái thư mục cuối cùng, phát hiện có đặt pass.

Nháy mắt, Lâm Niên không thể nào bình tĩnh nổi, cảm động vừa mới tràn đầy ngực tức khắc tiêu tán không còn một mảnh.

Phắc, pass chó má gì!

Bảo vệ thú vui ** cá nhân à.

Cậu tự nhận cậu đi với Tần Hướng Bắc đến bước này, thật sự không còn gì giấu diếm. Nhưng bây giờ Tần Hướng Bắc lại đặt pass, là muốn giấu diếm cái gì? Hay chỉ vô tình đặt thôi? Cậu đương nhiên hy vọng là ý sau, chỉ là kết hợp với biến hóa trong khoảng thời gian này của Tần Hướng Bắc, cậu càng cảm thấy Tần Hướng Bắc chắc chắn có chuyện gạt cậu.

Ngón tay cậu vô thức gõ nhẹ bàn phím, trong miệng ngậm thuốc lá, hai mắt hơi híp lại, sắc bén nhìn chằm chằm cái thư mục kia, trong đầu cậu nhanh chóng vận chuyển, là muốn thử pass? Hay là trực tiếp bẻ luôn?

Thời gian từng chút trôi qua, nhìn như rối rắm thật lâu, thật ra cũng chỉ mới nửa phút mà thôi.


Nửa phút sau, cậu quyết đoán quyết định thử pass.

Lần thứ nhất, nhập ngày họ gặp nhau.

Ực, thế mà chỉ một lần đã thành công……

Về tình thì thấy rất thỏa mãn, rồi thật nhanh cảm thấy ngoài ý muốn.

Về tình chính là sự tin tưởng của cậu với phần tình cảm này, đổi lại nếu là cậu, chắc cũng sẽ đặt pass này. Tần Hướng Bắc đã nói rất nhiều lần anh rất may mắn vì ngày đó gặp được em ở hiệu sách, có lẽ lần gặp mặt kia không đủ lãng mạn, nhưng cũng đủ khiến đôi bên khắc sâu ấn tượng.

Ngoài ý muốn là vì phía sau anh còn đặt pass, lần này mở ra, khiến phần kích động, “bắt gian”, tò mò cứ thế đột nhiên biến mất, cũng hơi câm nín. Huống chi khi mở ra bên trong hết sức sạch sẽ, chỉ có một cái file txt chúng ta, xem ra là cậu đa tâm rồi.

Lâm Niên thầm phun mình một ngụm: Lâm Niên cái tên ngu ngốc này, cuối cùng thì mày thất vọng cái gì, mày muốn nhìn cái gì hả……

Nhấp đúp mở ra, cảm giác văn chương nồng đậm lập tức ập mặt là muốn ầm ĩ cái dạng gì đây?

—— Đã từng nghĩ rằng nếu anh có thể xuất hiện trong sinh mệnh của em sớm hơn một chút, em có thể không cùng gã mười ngón đan nhau không?

Anh không biết.

Anh chỉ cảm thấy may mắn khi anh biết em, em không tuỳ tiện cũng không táo bạo nhưng đôi khi rất trẻ con, em biết bao dung, thông cảm, quý trọng. Em một bên bao dung anh, cổ vũ anh, đồng hành cùng anh, một bên lập kế hoạch mỗi bước đi của em, mà sự giao thoa giữa chúng ta cứ như vậy bắt đầu không sớm một bước, cũng không muộn một bước.

Em mỉm cười hỏi anh: Chúng ta có phải đã gặp qua ở đâu rồi không?

Anh sửng sốt, đúng sự thật mà trả lời không biết cậu, chỉ vì lúc ấy anh thật sự không biết em.

Đây là lần đầu gặp gỡ của chúng ta.

…………

Trước đây, lúc thấy em dõi mắt thẩn thờ thở dài, anh đau lòng; khi nghe em tự trách em bất hiếu thế nào, anh khó hiểu; lúc thấy em gồng mình một hai phải làm thành công một việc gì đó, anh kính nể.

Hiện giờ, anh đã hiểu hết.

…………

Ngắn ngủn tựa như đã trải qua nửa đời, vui vẻ, đau khổ, hạnh phúc, tuyệt vọng, mờ mịt, lại khiến anh trưởng thành hơn, cũng khiến anh càng rõ ràng, em với Mỗ Mỗ là tồn tại quan trọng trong sinh mệnh của anh.

Không quên sơ tâm, nếu anh kiên trì, lại không phải em thì sao đây?

Lâm Niên, xin lỗi.

Lâm Niên, cảm ơn em.

—— Thì ra, chúng ta đã quen biết lâu như thế.

Lâm Niên hơi cau mày, gần đây đầu óc Tần Hướng Bắc bị lừa đá à? Thực sự không thể hiểu được, tuổi còn trẻ sao lại có loại siêu nhiên nhìn thấu thế sự này vậy, thậm chí còn đạm nhiên hơn so với người từng trải qua sinh tử cậu đây. Nhưng mà nói đi nói lại, viết tuy rằng không có đầu óc, lại làm tiểu tâm can cậu run lên, da gà cũng rơi đầy đất. Đối với một người ngày thường không thích nói chuyện, văn chương thật sự là phương thức biểu đạt tốt nhất, còn trong đó có ý gì, xem ra hôm nào phải tìm một cơ hội cẩn thận hỏi một chút.

Ai, nói đến văn chương, Lâm Niên không khỏi nhớ tới việc mình định thiết kế trang web tiểu thuyết, kết quả đẩy qua đẩy lại, đẩy đến bây giờ cũng chưa thấy bóng dáng, xem ra ngày mai phải thương lượng với những người khác việc này.

BGM nhẹ nhàng êm dịu, hình ảnh thanh lịch cổ xưa, một người tay cầm phất trần. Nam tử bạch y, tóc bạc, thân mang trường kiếm ngạo nghễ đáp xuống cổ vực tiên cảnh, phất trần giương lên, trên đỉnh đầu hiện ra tên nhân vật: Bắc Quyển Dưỡng Bánh Trôi.

Tóc bạc như tơ, đai lưng lướt nhẹ, ánh mắt ngạo nghễ, không thể không nói, tạo hình đạo sĩ cấp 79 trước mắt thật sự rất uy vũ khí phách, thật sự rất đẹp trai, nếu xem nhẹ cái tên rất 囧 trên đỉnh đầu kia.

Nhưng mà, mới vừa vào game lập tức có người nhắn tin cho cậu.

【 Mật ngữ 】Manh Đại Thúc Chuyên Ngành Đáng Khinh lặng lẽ nói với ngươi: Anh ruột ơi, anh cuối cùng cũng trở lại, em vì anh giết cọp mẹ quá nhiều lần, bây giờ đang bị nhốt lại á, hiu hiu hiu……

Đây là nick của Tần Hướng Nam, Lâm Niên biết, nhưng vì sao Tần Hướng Nam giúp Tần Hướng Bắc giết cọp mẹ? Cọp mẹ là ai? Không đợi cậu phục hồi tinh thần từ nội dung tin nhắn của Tần Hướng Nam thì lại có mấy tin gửi tới liên tiếp.

【 Mật ngữ 】Nhị Hóa Theo Không Kịp lặng lẽ nói với ngươi: Ý, anh Bắc, chồng em sao còn chưa về?

【 Mật ngữ 】Ninh Quyển Dưỡng Đầu Heo lặng lẽ nói với ngươi: Người anh em, việc này thật là xin lỗi, nếu không phải tôi, cậu cũng không rơi vào tình thế khó xử như vậy.

【 Mật ngữ 】Loạn Thế Ngũ Hùng Chi Nhị Oa lặng lẽ nói với ngươi: Tần Hướng Bắc, chuyện này đến tột cùng là thế nào?

【 Mật ngữ 】Manh Đại Thúc Chuyên Ngành Đáng Khinh lặng lẽ nói với ngươi: Anh, nhanh dẫn người tới cướp ngục, cứu em ra ngoài đi mà QAQ.

【 Mật ngữ 】Ninh Quyển Dưỡng Đầu Heo lặng lẽ nói với ngươi: Nếu không trốn cô ta được thì cứ nghe thử cô ta muốn gì.

【 Bang hội 】Tả hộ pháp – Bắc Bắc Nhất Sinh Chí Ái: Tần Hướng Bắc nếu tới thì lên tiếng, bây giờ em cầu hôn anh, anh tới cầu Hỉ Thước chỗ Nguyệt Lão đi.

Thoáng chốc, một đám người trong Bang hội bắt đầu ồn ào.

【 Bang hội 】Hữu hộ pháp – Ninh Quyển Dưỡng Đầu Heo: Tuyên Tử đừng náo loạn, đã khuya rồi em off đi.

【 Bang hội 】Tả hộ pháp – Bắc Bắc Nhất Sinh Chí Ái: Em náo loạn lúc nào? Các anh đều nói anh ấy có người yêu, vậy tại sao không dẫn đến cho em xem? Mấy năm trước anh như vậy, bây giờ anh vẫn như vậy, nếu anh thật sự xem em như em gái thì nên lựa chọn đứng bên em. Lúc trước anh ấy muốn tham gia quân ngũ, em có nói gì sao? Anh ấy tham gia quân ngũ em cũng tham gia quân ngũ, dựa vào gì mà khi trở về liền thay đổi?


【 Bang hội 】Hữu hộ pháp – Ninh Quyển Dưỡng Đầu Heo: Quậy đủ rồi thì nên làm gì thì làm cái đó, đối với em từ trước đến nay cậu ấy chưa từng có ý kia, em vốn không hiểu cậu ấy. Anh cho em vào bang, là nhìn trên phần tình nghĩa chúng ta từ nhỏ lớn lên với nhau, nếu em một hai phải như vậy, cuối cùng người khó chịu chính là em. Nói đến đây thôi, tự em nghĩ lại đi.

【 Hệ thống 】 Bạn tốt Ninh Quyển Dưỡng Đầu Heo của ngươi rời khỏi trò chơi.

【 Bang hội 】Nhị Hóa Theo Không Kịp: Ai da, năm nay khổng tước hình như đặc biệt nhiều, chưa làm rõ gì đã một bên tình nguyện, còn chỉ trích người ta như người ta có lỗi với mình không bằng ấy, thật là cao quý lãnh diễm…… Thúc, hôm nào tụ họp nhớ mang Mỗ Mỗ theo chơi nha XDDD.

Tin tức này mới vừa phát ra, liền bị spam liên tiếp mười mấy cái.

【 Bang hội 】Manh Đại Thúc Chuyên Ngành Đáng Khinh: Lão tổ tông của chúng ta có một câu nói rất đúng, người cần thể diện cây cần vỏ, nếu bả không muốn gương mặt này nữa vậy chờ thúc ngồi xổm xong ngục giam xong sẽ tiếp tục nướng chết bả, (╰_╯)#…… Nhưng mà Nhị Hóa nha, thúc bây giờ ngồi xổm trong ngục giam rất đáng thương, bà xã cũng không có, mệt quá, nếu không ngươi tới với thúc?

【 Thế giới 】Bắc Bắc Nhất Sinh Chí Ái: Mời toàn bộ huynh đệ tỷ muội làm chứng, Lâm Tuyên Tuyên tôi phải gả cho Tần Hướng Bắc, bây giờ bắt đầu cầu chúc phúc!

Thần Châu kết hôn, trừ chuẩn bị một căn nhà, năm mươi vạn tiền vàng, còn phải thu được một trăm câu chúc phúc, mà sau khi kết hôn sẽ thêm kỹ năng phu thê cùng với có sủng vật là con, xem như sủng vật cao cấp nhất hiện tại.

Lâm Niên châm chọc nhìn chằm chằm màn hình, chậm rãi mở ra bang phái, nhấp chuột vào tên Bắc Bắc Nhất Sinh Chí Ái, Nhân tộc, nữ, chiến sĩ.

Ha ha, “tình địch” xuất hiện……

Đây đã không còn là vấn đề khả nghi, mà căn bản có vấn đề, phỏng chừng người này vẫn luôn quấn lấy Tần Hướng Bắc không buông. Dựa vào quan hệ giữa hai người thì có lẽ La Ninh khó lên tiếng, nhưng Tần Hướng Bắc thì sao? Bạn của Tần Hướng Bắc vốn không nhiều lắm, lúc nào lại lòi ra một cô gái như thế? Hơn nữa dựa vào tính cách của Tần Hướng Bắc vì sao anh không từ chối, ngược lại còn mặc kệ cô ta hồ nháo, chẳng lẽ thật sự là vì La Ninh?

Thân là chính thất cũng là người thiết kế trò chơi, bây giờ là cậu nên làm thế nào nhỉ? Khóa nick? Hay là tra IP tìm ra người thật, nói với cô ta Tần Hướng Bắc là người đã có gia đình, khuyên cô ta đừng làm tiểu tam?

Lâm Niên mím môi, lại bậc lửa châm điếu thuốc khác, mấy ý nghĩ này đều không mấy hiện thực, vì thế cậu vẫn nên thăm dò trước hẳn tính. Có đối sách Lâm Niên lập tức đứng dậy rời khỏi phòng, cậu xuống lầu đi thẳng đến phòng Tần Hướng Nam.

Nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt, tay đang đánh chữ của Tần Hướng Nam đột ngột dừng lại: “Anh Lâm, xảy ra chuyện gì?”

Lâm Niên dịch ghế qua, liếc liếc màn hình của cậu: “Dáng vẻ này là sao? Ngồi xổm trong ngục giam choáng váng rồi?”

Tần Hướng Nam he he hai tiếng: “Không có, quen biết mỹ nữ sức chiến đấu siêu mạnh, em đang cố gắng chống đỡ đây.”

Lâm Niên: “Là người nick Vì Ngươi Mà Đến? Sao em biết là người đẹp, nói không chừng là nhân yêu đó.”

Tần Hướng Nam sửng sốt, rồi mới thản nhiên nhún nhún vai: “Đúng là nhân yêu mà, nhưng cũng không sao, dù sao chỉ chơi chút thôi. Đúng rồi, sao anh bốc mùi thuốc nổ ghê thế? Không phải anh em về rồi sao, không cùng anh?”

Lâm Niên khoanh tay trước ngực: “Anh của em còn chưa về, là anh online. Chuyện Bắc Bắc Nhất Sinh Chí Ái kia là thế nào?”

Nhắc tới việc này, vẻ mặt Tần Hướng Nam mang theo vài phần nghiêm túc: “Nếu không anh trực tiếp khóa nick bả đi! Bả phiền lắm, lúc chơi game không bao lâu thì quấn lên anh của em. Nghe Chương Thiếu Phàm nói trước kia khi họ học chung thì bả đã coi trọng anh của em rồi, đến bây giờ còn chưa thể quên được. Nghe đâu trong nhà có quyền có thế, Noãn Noãn nói bả lớn lên không tệ chỉ là hay khiến người ta phát ghét, bả muốn ầm ĩ tụi em liền chơi với bả, dù sao em cũng không quen nhìn bả lên mặt. Anh Lâm, anh cũng đừng lo lắng, anh em vốn chẳng quan tâm đến bả, em có thể làm chứng, mỗi lần lên game ảnh chỉ chăm chăm thăng cấp đánh phó bản, chưa từng phản bội anh, là bà kia cứ làm ầm ĩ không ngừng. Tính tình anh của em anh biết mà, chuyện và người mà ảnh không quan tâm thì đến nửa câu ảnh cũng lười nhiều lời. Nếu trong lòng anh vẫn tức giận, thì không lâu nữa tụi em có tổ chức tụ họp, anh cũng tới tham gia nha? Để bả biết khó mà lui.”

Lâm Niên ừ một tiếng, lời Tần Hướng Nam nói cậu đương nhiên hiểu, cậu chỉ tò mò lúc nào Tần Hướng Bắc lại trở nên chịu đựng như thế.

“Việc này đến lúc đó lại nói, anh phải xem lúc đó có rảnh không nữa. Em chơi trước đi, anh đi lập nick kết hôn với nick của anh em, đỡ phải suốt ngày bị người nhớ thương.”

Tần Hướng Nam gật đầu đồng ý, cười mỉa nói: “Anh Lâm, nếu không anh trộm túm em ra đi, em không muốn ngồi xổm trong ngục giam nữa đâu, người đẹp còn đợi em á.”

Lâm Niên tát đầu cậu một cái: “Trò chơi có quy củ của trò chơi, không có nhiều cửa sau cho em leo đâu, từ từ chờ hồng danh biến mất thì ra ngoài, anh lên trước lát nữa trò chuyện trong game.”

Trở lại phòng ngủ, Lâm Niên cười nhạt nhìn tin nhắn đầy màn hình, cậu mở ra một cửa sổ game mới, quen thuộc đăng ký nhân vật tiên tộc—— Ta là Bánh Trôi vô hại.

Game mình vất vả nghiên cứu phát minh ra, bí quyết nhanh chóng thăng cấp trong đó sao cậu lại không biết.

Không tới hai mươi phút, cậu đã đến cấp 15, có thể gia nhập Bang hội bái sư, lúc cậu sửa lại yêu cầu vào bang của Tần Hướng Bắc, bỗng nhận được tin nhắn của người lạ.

【 Mật ngữ 】 Vì Ngươi Mà Đến lặng lẽ nói với ngươi: Lâm Niên?

Lâm Niên sửng sốt, tên này của cậu chỉ có Tần Hướng Nam biết, mà “Vì Ngươi Mà Đến” đúng là người đẹp nhân yêu Tần Hướng Nam quen biết không lâu, nhưng mặc kệ người nọ muốn làm gì, xuất phát từ lễ phép Lâm Niên cũng trả lời lại.

【 Mật ngữ 】 Ngươi lặng lẽ nói với Vì Ngươi Mà Đến: Có việc?

【 Mật ngữ 】 Vì Ngươi Mà Đến lặng lẽ nói với ngươi: Ngủ ngon.

Ót Lâm Niên trượt xuống ba sọc đen, người này không có vấn đề gì đi?

【 Bang hội 】 Hoan nghênh Ta là Bánh Trôi vô hại gia nhập bản bang.

Nhìn thấy có thành viên mới gia nhập, trong khoảng thời gian ngắn, trong bang nổ tung.

“Nhóm huynh đệ tỷ muội đâu rồi, có người mới đến, toàn bộ ra đùa giỡn nèo.”

“Oa oa oa, là người đẹp, là người đẹp nha……”

“Người đẹp mới đến, quy củ bản bang, người đẹo mới tới báo ba vòng, nam báo gia sản XDD……”

“Nha, sao mới có cấp 15? Ai thêm vào!”


“Không phải chưa được cấp 50 thì không được nhập bang sao? Chẳng lẽ có quan hệ?”

…………

Bang phái đứng đầu chính là như thế, ngạch cửa xây rất cao.

【 Bang hội 】 Ta là Bánh Trôi vô hại: Chào mọi người, tôi là Bánh Trôi người mới tay mơ, sau này hy vọng mọi người chiếu cố nhiều hơn. Vì sao tôi có thể vào, tôi cũng không biết, là ông xã Bắc Quyển Dưỡng Bánh Trôi thêm tôi vào.

【 Bang hội 】 Manh Đại Thúc Chuyên Ngành Đáng Khinh: Thì ra là bang chủ phu nhân, cầu ôm đùi.

Một câu bang chủ phu nhân, mọi người vừa rồi ồn ào tức khắc á khẩu không nói gì được, thăng cấp, chạy nhiệm vụ, mang người mới, muốn làm gì thì làm nấy, cũng không có ai lên tiếng nghi ngờ.

【 Bang hội 】 Tả hộ pháp – Bắc Bắc Nhất Sinh Chí Ái: Dưới lớp da là ai? Không cần giả thần giả quỷ.

【 Bang hội 】 Ta là Bánh Trôi vô hại: Vị tỷ tỷ này, em không hiểu chị đang nói gì hết á. Ông xã, mang em đi thăng cấp, em muốn nhanh đến cấp 40 để cưỡi tọa kỵ chơi QAQ.

【 Bang hội 】 Bang chủ – Bắc Quyển Dưỡng Bánh Trôi: Bánh Trôi ngoan, đứng tại chỗ chờ anh, anh đi đón em ngay.

** má, đánh ra đoạn lời này, Lâm Niên tự mình run lên ba cái, cảm giác tự công tự thụ này thật sự khiến cậu lạnh sống lưng mà.

【 Bang hội 】 Tả hộ pháp – Bắc Bắc Nhất Sinh Chí Ái: Tần Hướng Bắc ý anh là gì? Người kia là ai? Hôm nay anh không nói rõ ràng, tôi sẽ toàn chức truy nã cô ta.

【 Bang hội 】 Bang chủ – Bắc Quyển Dưỡng Bánh Trôi: Không phải cô đã thấy sao, bà xã của tôi. Hơn nữa, đây là game mà thôi, sửa cái tên đổi cái nhân vật, ai còn nhận được ai, cô giết nhân vật này của em ấy, tôi lại ra tiền mua cho em ấy nhân vật VIP khác không được sao? Nói khó nghe chút, cùng lắm thì tắt máy tính rút dây mạng xóa trò chơi trở lại hiện thực, không hơn. Cô tội gì một hai phải lấy chuyện trong hiện thực dọn vào xả trong trò chơi, khiến đôi bên khó chịu? Tôi đã có người mình thích, nói đến mức này, tự cô nghĩ kỹ đi, tôi không nói nữa.

Lâm Niên thật sự đi thăng cấp sao? Mới là lạ.

Cậu chỉ mở ra đại hào mang tiểu hào đi khắp nơi ngắm phong cảnh tự mình say mê thưởng thức.

Chỉ là, không tự tại được vài phút, cậu phát hiện mình bị bao vây, người dẫn đầu chính là Bắc Bắc Nhất Sinh Chí Ái với bang chủ Vũ Tuyên Thiên Hạ và mấy người khác.

Lâm Niên chửi thề một câu, lập tức dùng một bùa ẩn thân ẩn tiểu hào đi, rồi mới dùng đại hào ném phất trần, nhấc kiếm khai đao, giết ra con đường máu.

Bị nhiều người vây sát như thế, đại hào không thể tránh được lột một lớp da.

Tần Hướng Bắc bị thương nhẹ cậu đã đau lòng muốn chết, dù bị người nhổ một cọng tóc, cậu đều phải nhổ về mới bỏ qua, càng đừng nói là nhân vật bị vây sát.

Lửa trong lòng Lâm Niên bùng lên, cậu cũng không tin đám ngu này có thể mãi mãi tổ đội với nhau. Thế là cậu thoát tiểu hào, ỷ vào đại hào cấp bậc tu vi cao, trang bị trâu bò, mua một bao đan dược màu đỏ cao cấp, sau đó bắt đầu đồ sát Bắc Bắc Nhất Sinh Chí Ái và đám Vũ Tuyên Thiên Hạ. Giết đến mức những người đó chết rồi sống lại xong lại chết, cuối cùng cậu cũng giết thành hồng danh đi vào làm bạn với Tần Hướng Nam.

Anh em cùng cảnh ngộ, ngồi xổm góc tường, không thê lương lắm đâu.

[…]

Từ sau ngày đó, Tần Hướng Bắc để đại hào của mình kết hôn với tiểu hào Lâm Niên, mà Lâm Tuyên Tuyên tất nhiên không lăn lộn như trước kia nữa, nhưng mỗi ngày vẫn rải hoa hồng nói muốn Tần Hướng Bắc.

Đối với loại người chấp nhất không thể hiểu được này, Lâm Niên đạm nhiên làm lơ, kiên quyết không để người không liên quan ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của họ.

Nhưng trước khi khai giảng, cái cơ hội tụ họp mà đám Tần Hướng Nam nói cũng tới rồi.

Lúc nhận được điện thoại, Lâm Niên đang vùi đầu vào công việc, vốn cậu định làm xong sẽ về nhà, nhưng nghĩ lại thì chuyển tay lái, trực tiếp lái đến nơi đám Tần Hướng Nam tụ họp.

Game chính là như vậy, có lẽ trên mạng đua đến anh chết tôi sống, nhưng trở về hiện thực lại là một chuyện khác.

Trong phòng thuê vừa lớn vừa xa hoa, ánh đèn mờ ảo, âm nhạc vờn quanh, cả trai lẫn gái có hơn hai mươi người, hoặc ngồi hoặc đứng hoặc ca hát hoặc nói chuyện phiếm.

Đẩy cửa ra, Lâm Niên quét nhanh một vòng trong phòng, khi ánh mắt rơi xuống hai người đang ca hát thì không khỏi ngẩn ra, con ngươi lạnh nhạt cười như không cười, nhiều ra vài phần hương vị bất cần đời.

“Anh, ở đây.” Tần Hướng Nam vẫy vẫy tay với Lâm Niên.

Lâm Niên ưu nhã đi qua, theo thói quen đùi phải bắt chéo lên chân trái, ngửa người ra sau dựa vào sô pha: “Sau này ít chơi mấy cái này, để anh của em biết cẩn thận ảnh lột da em.”

Tần Hướng Nam nheo mắt: “Anh không muốn làm quen với họ? Nhân cơ hội còn có thể nghe chút ý kiến của họ, khi về chúng ta lại cải tiến không phải rất tốt sao?”

Lâm Niên cười: “Nếu đầu óc này của em dùng ở việc học thì bọn anh cũng bớt lo.”

“Không cần bớt lo, lòng em hiểu rõ mà. Anh thấy cái bà mặc váy liền màu đỏ kia không? Bả chính là Lâm Tuyên Tuyên ấy, bên cạnh bả là bang chủ Vũ Tuyên Thiên Hạ, còn người đẹp mặc áo sơ mi màu tím đang hát với Noãn Noãn chính là Vì Ngươi Mà Đến.” Tần Hướng Nam bám vào bên tai Lâm Niên nhỏ giọng nói.

Lâm Niên lạnh nhạt liếc mắt một cái, váy liền đỏ như lửa bao lấy dáng người phập phồng quyến rũ, mái tóc xoăn màu đỏ rượu, ngũ quan xinh đẹp, nhưng thật ra là một vưu vật gợi cảm, hơn nữa trong nhà có quyền có thế, đích xác có cơ sở để cô kiêu ngạo.

Cậu vừa nhìn qua, Lâm Tuyên Tuyên đã bưng ly rượu đi tới, một tay nhẹ nhàng xoa mặt Lâm Niên, ái muội thổi khí bên tai cậu: “Nghe nói cậu chính là người Hướng Bắc thích, nhưng đàn ông thích phụ nữ tốt, cậu nói lời này có đúng không?”

Lâm Niên nhướng mày không chút để ý, vươn hai ngón tay dời cái tay của Lâm Tuyên Tuyên đặt trên mặt cậu đi.

“Có đúng hay không tôi không biết. Hi, tôi biết cô hay nhìn chúng tôi thân mật, cô xác định muốn tiếp tục như vậy? Xin khuyên cô một câu, rất nhiều chuyện nên một vừa hai phải, đừng để cuối cùng cái gì cũng không chiếm được, vậy mất nhiều hơn được.”

Lâm Tuyên Tuyên cười: “Ha ha, tôi không cam lòng.”

Lâm Niên cũng cười: “Là cô không cam lòng cũng không phải tôi không cam lòng, tôi cho rằng tôi không nghĩa vụ chỉ vì cô không cam lòng mà hy sinh bản thân.”

Lâm Tuyên Tuyên chậm rãi gật đầu, trong mắt cuối cùng cũng có ý cười. Cô nâng ly với Lâm Niên: “Được! Cậu thật sự đủ sảng khoái, Ninh Tử không gạt tôi, nhưng mà tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không từ bỏ như vậy.”

Lâm Niên đứng dậy, nụ cười càng tươi: “Tùy, không liên quan đến tôi.”

Tần Hướng Nam thấy Lâm Niên đứng dậy, vội hỏi: “Anh, anh muốn đi kia?” Tần Hướng Nam giơ tay chỉ chỉ buồng vệ sinh.

Lâm Niên bước nhanh vào buồng vệ sinh, còn chưa kịp khóa trái cửa, một thân ảnh màu tím liền lách vào, đóng cửa lại, ôm eo cậu, đặt môi lên.

Tất cả phát sinh quá nhanh, chờ Lâm Niên phản ứng lại thì cảm thấy một cổ ghê tởm xông thẳng lên đầu.

Cậu tức giận trừng mắt nhìn người trước mặt, giây tiếp theo, khuỷu tay thụi mạnh vào bụng người nọ.


“Lương Mạch Thần, anh con mẹ nó có bệnh đúng không!”

Lương Mạch Thần ôm bụng lùi lại hai bước, vẻ mặt đau đớn nhìn chằm chằm Lâm Niên: “Lâm Niên, anh không bệnh, chỉ nhớ em thôi, nhiều năm như thế em không nhớ anh một chút nào sao?”

Lâm Niên lạnh lùng liếc gã, không tiếng động đi đến bồn rửa tay, vốc nước rửa sạch dấu vết trên môi.

Đây là nghiệt duyên chó má gì vậy, chuyện cách nhiều năm như thế mà còn gặp mặt lần nữa!

Mẹ nó, cậu còn thấy cái tên “Vì Ngươi Mà Đến” có gì đó quái quái, thì ra là Lương Mạch Thần.

“Lâm Niên, chẳng lẽ em thật sự không để bụng chút nào tình nghĩa giữa chúng ta sao? Vì sao em có thể lạnh nhạt như thế, nói buông tay là buông tay.” Cảm xúc Lương Mạch Thần đã có chút cuồng loạn.

Lâm Niên nửa rũ mắt, không tiếng động cười, hay là trước đó cậu còn chưa nói rõ ràng?

Không được trả lời, Lương Mạch Thần nói nhẹ: “Khi anh biết Thần Châu online, rồi đăng ký chơi, thì anh đã biết là em. Kiếp trước em vẫn luôn lên kế hoạch cho trò chơi này, bây giờ cuối cùng em cũng được như ý nguyện, anh rất vui cho em. Đời trước anh thật sự sai rồi, kiếp này chúng ta làm lại, được không? Em biết anh để ý em bao nhiêu không, anh đảm bảo sau này anh sẽ học ngoan ngoãn như trước kia, không chọc em tức giận nữa, cũng không phản bội em nữa.”

Thân hình Lâm Niên bỗng cứng đờ, cậu ngẩng đầu bình tĩnh nhìn chằm chằm Lương Mạch Thần, trên mặt mang theo nụ cười, trong mắt lại tối đen không rõ: “Xin lỗi, mấy lời anh nói tôi đều nghe không hiểu.” Vết sẹo này tuy không còn đau, nhưng đột nhiên bị bóc ra vẫn cảm thấy bực bội, khó chịu.

Lương Mạch Thần cười khổ: “Em cần gì phải giấu diếm anh nữa, anh đã khôi phục toàn bộ ký ức, kiếp này vì sao chúng ta biến như vậy, anh không biết, nhưng cho tới nay em đều cố ý trốn tránh anh với Diêu Hằng, anh rất rõ. Vì sao em trốn tránh anh, trong lòng em hẳn là rõ nhất, không phải sao?”

Lâm Niên áp xuống sự ngạc nhiên và khiếp sợ, cậu bình tĩnh lên tiếng: “Hử? Anh khôi phục ký ức, ký ức gì? Có liên quan gì đến tôi? Mà anh đang chắc chắn điều gì nhỉ? Tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Nếu lần này các anh chỉ là bạn bè gặp mặt, vậy chúc anh chơi vui vẻ. Nếu anh đến vì có mục đích riêng, vậy thì ngại quá, thứ tôi không phụng bồi.” Chuyện phát triển mức này, cậu xem như hiểu rõ, vụ tai nạn xe kia làm cậu trọng sinh, mà Lương Mạch Thần cũng mang theo một phần ký ức trọng sinh, cứ thế sau này hai người gặp lại, đoạn ký ức kia dần khôi phục. Cho tới bây giờ, Lương Mạch Thần có được toàn bộ ký ức, cậu không biết Lương Mạch Thần này đến tột cùng là rối loạn ký ức, hay là có vấn đề nào khác, dù sao cậu cũng không muốn có chút quan hệ nào với gã nữa.

“Lâm Niên, cùng anh một đêm được không? Ngày mai anh sẽ rời đi……” Lương Mạch Thần chặn ở cửa, không cho cậu ra ngoài.

Lâm Niên câu môi, cười tà khí: “Cùng anh cái gì? Cùng anh ngủ?”

Lương Mạch Thần nhăn lại hàng mi đẹp, lại không phủ nhận.

Lâm Niên mím môi, cuối cùng thì người này muốn làm cái gì, cho rằng như vậy là có thể vãn hồi sao? Đừng nói trước kia không thể, bây giờ cậu có con trai, có Tần Hướng Bắc lại càng không thể. Mượn lời Tần Hướng Bắc mà nói tim anh rất nhỏ chỉ chứa được vài người, đồng dạng tim cậu cũng rất nhỏ, chỉ chứa được mấy người trong nhà thôi.

“Anh với Diêu Hằng cắt đứt hoàn toàn?”

Lương Mạch Thần sửng sốt.

“Đừng trốn tránh, tôi giúp anh trả lời chưa cắt đứt.” Lương Mạch Thần chính là người như vậy, không phải nói gã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, mà gã thích chơi loại trò chơi ngó sen đứt lìa vẫn còn vương tơ này.

Lương Mạch Thần lắc đầu: “Không phải như thế, anh ấy vẫn đối tốt với anh, nhưng anh với anh ấy xem như đã tách ra, bọn anh bây giờ rất ít gặp mặt. Khoảng thời gian trước nghe nói anh ấy với Tô Minh Kỳ ầm ĩ, hai bên vung tay đánh nhau, bây giờ người còn nằm trong bệnh viện, anh có đi thăm qua một lần, anh… anh……”

Lâm Niên nặng nề thở dài, cắt ngang lời gã: “Lương Mạch Thần, bây giờ anh tìm tôi thảo luận mấy chuyện này căn bản không có ý nghĩa gì cả, hiểu không? Thứ mà anh gọi là ký ức kia, tôi không biết. Còn nhớ lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, tôi đã nói gì với anh không? Nên quý trọng Diêu Hằng, chúng ta xem như là bạn bè, trừ khi đến bạn bè anh cũng không muốn làm. Ngoan, đừng mơ hồ nữa, buông tay đi, để bản thân sống nhẹ nhàng hơn.” Lương Mạch Thần, đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi, cũng là giới hạn cuối cùng của tôi, nếu anh còn muốn tiếp tục như vậy, giữa chúng ta thật sự không còn tình nghĩa gì nữa.

Nắm lấy người muốn rời đi, Lương Mạch Thần vội la lên: “Lâm Niên, chờ một chút.”

Lâm Niên Bánh Trôi nắm chặt chốt cửa, nhưng cũng dừng lại: “Còn chuyện gì?”

“Em yêu cậu ta sao?” Lương Mạch Thần nhẹ nhàng lặp lại: “Em yêu Tần Hướng Bắc sao?”

“Yêu.” Không chút do dự, giọng nói nghiêm túc khẳng định.

Nghe vậy, Lương Mạch Thần chậm rãi buông lỏng tay: “Em biết lúc ấy người lái xe đâm anh là ai không?”

“Tôi không biết anh đang nói gì.” Sắc mặt Lâm Niên khẽ biến nhưng vẫn mở cửa ra ngoài không dừng bước. Tình huống lúc ấy loạn như vậy, cậu thật không biết ai lái xe đâm ai, quan trọng nhất là cậu căn bản không muốn biết, chuyện cũ năm xưa đều đã về với đất, đâu cần phải hoài nghi làm rõ.

Trở lại phòng thuê, Lâm Niên mới vừa ngồi xuống một lát, Tần Hướng Bắc đã gọi điện thoại tới nói anh đã tới dưới lầu, cùng nhau về nhà.

Trước khi rời đi, Lâm Niên lại nhìn Lương Mạch Thần lần nữa.

Lương Mạch Thần giơ ly lên, nhìn cậu cười chua xót, rồi uống hết một ngụm.

…………

Nửa tháng sau, xưởng may chính thức khai trương.

Vào ngày này, rất nhiều bạn bè thân thích đến chúc mừng, ngay cả Tô Minh Kỳ đang ở thành phố T cũng cố ý tới.

Mấy năm không gặp, Tô Minh Kỳ vẫn là dáng vẻ hoa hoa công tử kia. Anh bước ra từ trong chiếc xe việt dã màu đen rất điệu thấp, không khác mấy so với Tô Minh Kỳ trong trí nhớ Lâm Niên.

Chỉ là khi nhìn thấy biển số của chiếc xe kia, trong đầu Lâm Niên nổ ầm ầm. Cậu sững sờ tại chỗ, một ít ký ức mơ hồ bị quên đi bỗng phá xác vươn ra, giọng nói kia, thân ảnh gấp gáp chạy từ bên trong xe ra……

Rất lâu sau đó, Lâm Niên không dám tin chậm rãi xoay người, ngước mắt nhìn Tần Hướng Bắc đang ôm Mỗ Mỗ cách đó không xa. Mà cùng lúc, khóe miệng Tần Hướng Bắc nhẹ nhàng cong lên, cũng đang thâm tình nhìn cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, nháy mắt xung quanh như nhạt màu.

Gió thu phả vào mặt, dưới ánh mặt trời, Tần Hướng Bắc ôm Mỗ Mỗ cứ như vậy chậm rãi đi tới.

Tần Hướng Bắc, Lâm Ngôn Mặc……

Nhìn cha con hai người đang đi đến, hốc mắt Lâm Niên hơi ẩm ướt. Tần Hướng Bắc, kiếp này chúng ta gặp nhau thật đúng lúc, em nguyện ở lại vì anh, anh nguyện thay đổi vì em, chỉ nghĩ đến cả đời đều có anh làm bạn, em rất vui, rất hạnh phúc.

Anh đưa một bàn tay ra dịu dàng nhéo nhéo khuôn mặt cậu: “Bà xã, anh phát hiện gần đây em béo lên không ít, chắc không phải đã có?”

Vẫn giọng nói thanh nhuận kia, vẫn là người kia.

Cậu cười nhạt: “Ừm, là có.”

Tình cảm tràn đầy, trái tim tĩnh lặng, năm tháng tốt đẹp, mà hạnh phúc của chúng tôi chỉ mới vừa bắt đầu……

—Hết chương 40

Hoàn chính văn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận