Khi con người mệt mỏi, lúc hơn mười hai giờ một chút, nếu chợp mắt đôi phút có thể gặp một giấc mộng giữa khuya.
Giấc mộng đó thường rất ngắn và rất đẹp.
Nó chứa đựng những khao khát, mong mỏi của chủ nhân. Nó mang dáng hình cái bánh xếp. Nó là một nắm cơm ấm giữa bàn tay.
Bên trong Tâm Khiết trong thân xác Thẩm Ngạo Phong đang say ngủ. Đôi mắt với những sợi mi dài, rất giống…Ba nói, rất giống một người.
Tâm – đã dần mềm yếu mất rồi.
-Anh Thẩm!
Tâm Khiết mở mắt. Khuôn mặt với những đường nét quen thuôc. Một nụ cười….Cũng thật hiền hòa.
-Mệt thì ngủ đi!
-Tôi không mệt lắm đâu. Anh về nghỉ đi. Bụng của anh…
Tâm Khiết lại đỏ mặt. Chắc lại nhớ đến chuyện bà dì cả chợt đến bất ngờ, đem đến bối rối cho cả hai người.
-Tâm Khiết này….
-Hả?
-Sau này nếu chúng ta cứ như vậy, cô nghĩ có được không?
Cứ như vậy….Tâm Khiết mãi là Thẩm Ngạo Phong. Và Thẩm Ngạo Phong mãi là Trần Tâm Khiết hay sao?
Lúc mới tỉnh lại, Tâm Khiết không thể nào chịu nổi điều ấy. Cô muốn quay lại cuộc sống cũ. Cô sợ bị người ta căm ghét. Cô cũng ghét kẻ đang là Thẩm Ngạo Phong đó lắm. Anh ta ích kỷ, tàn nhẫn, sẵn sàng làm tất cả những điều tồi tệ nhất. Sa thải nhân công không còn giá trị lợi dụng, mang thân xác một cô gái nhiều oán hận ra trao đổi. Còn nhiều điều khác nữa. Tâm Khiết ghét anh ta….
Nhưng rồi, khi cô đã đi sâu một chút vào thế giới đó. Tâm Khiết bắt đầu sợ…Nếu cô ở trong hoàn cảnh ấy, liệu mình có như Thẩm Ngạo Phong không?
-Tôi….tôi…
-Hỏi chơi vậy thôi -Thẩm Ngạo Phong cười khẽ- Ngủ đi! Cô mệt rồi….
Tim vừa len lỏi một cảm giác lạ lùng. Tâm Khiết không muốn nghĩ nữa. Cô ngoan ngoãn nhắm mắt. Thẩm Ngạo Phong bước lên một chút, điều chỉnh lại dây truyền dịch. Khi Tâm Khiết hé mắt, anh ta vẫn mỉm cười, nụ cười ấm áp tựa gió xuân.
Trên tay Thẩm Ngạo Phong là một ống thuốc nhỏ. Thời gian qua chỉ là một giấc mộng. Nếu Thẩm Ngạo Phong, còn là Trần Tâm Khiết đã mềm yếu, thì cái phần mềm yếu đó cũng nên phải ngủ yên rồi.
Bởi, thời gian đó chỉ là một giấc mộng. Giấc mộng giữa khuya dù đẹp thì cũng chỉ là cơn mộng tan nhanh.
Hạ Đồng và Thẩm Ngạo Phong đều là một kiểu người. Vì giống nhau mới có thể tìm nhau.
-Chúng ta không cần vào Đại lục. Ở Hong Kong cũng tốt lắm rồi mà.
Gió xuân hây hẩy
Tình xuân đã nẩy mầm.
Hơn ai hết, hơn cả Hạ Đồng, Thẩm Ngạo Phong muốn tiến công vào Đại lục. Hạ Đồng đã mềm yếu. Mềm yếu vì tia nắng xuân khơi lại trong lòng cô ta cảm xúc. Con cờ có giá trị lợi dụng nhất định, nhưng một khi đã mềm yếu- rất cần một cú đẩy mạnh đằng sau.
Trần Tâm Khiết không làm được điều ấy. Một khi cô ấy vẫn còn sống trong thân phận Thẩm Ngạo Phong, Hạ Đồng sẽ không bao giờ phát huy hết vai trò của một con cờ quan trọng nhất. Cuộc sống của Thẩm Ngạo Phong vì một lần hoán đổi thân xác mà thay đổi, không có nghĩa là sẽ mãi mãi đổi thay.
-Ư…….
Thân thể Thẩm Ngạo Phong đang run lên trong màn đêm mờ mịt. Đèn trong phòng đã tắt hết. Nhưng mắt anh ta trông thấy rất nhỏ. Cô ấy đang thống khổ, đang đau đớn….Đang từ từ chìm sâu vào một chỗ rất xa.
Thuốc sẽ khiến cho con người từ từ chìm vào giấc ngủ. Như hôn mê vậy. Qua vài ngày…..Có thể sẽ đi nhanh lắm.
Có một thời gian Thẩm Ngạo Phong chỉ thấy toàn ác mộng. Anh không muốn nhìn thấy chúng nữa. Anh muốn kết thúc. Dù sao thì cũng chỉ cảm thấy trống rỗng. Ngoài công việc, chỉ thấy mọi thứ mờ mờ ảo ảo. Sống và chết, có gì khác nhau đâu.
Nhưng rồi…Lúc Thẩm Ngạo Phong cầm trong tay liều thuốc đó, cũng là lúc anh ta nhận được tập tài liệu. Chợt tức cười là sao mình lại phải sống thống khổ như cái xác không hồn như vậy. Để người ta cũng đau đớn như mình chứ. Để một lúc nào đó dập tắt hạnh phúc của người ta đi chứ! Ngủ rồi, làm sao làm được chuyện đó đây?
Số phận, để cho cả hai hoán đổi một lần thân xác. Thẩm Ngạo Phong không tin không thể trở lại như cũ. Tâm Khiết cũng không thể mãi chịu đựng cuộc sống không thuộc về cô ấy. Đau đớn, một mình Thẩm Ngạo Phong chịu đựng đã đủ lắm rồi.
Chấm dứt thôi!
Mộng giữa khuya….