Theo thói quen, Thẩm Ngạo Phong dậy khá sớm. Mất khoảng 10 phút cho khâu chỉnh trang y phục và đầu tóc cho gọn gàng, hắn bước ra ngoài. Hôm nay bà Trần đi chợ sớm, người chuẩn bị bữa sáng là Mạn Hoa dường như mới bắt tay vào làm việc. Thấy “em chồng”, cô cười tươi:
-Dậy sớm vậy?
-Dạ. Em đi làm đây chị hai.
-Không ăn sáng à? Hôm nay chị nấu cháo hột vịt muối.
-Dạ không. Đường Môn Lâu mới mở thêm, taxi không đi ngõ đó được. Em phải đi sớm kẻo trễ giờ.
-Ăn xong rồi đi. –Mạn Hoa nhẹ nhàng- Cháo hột vịt muối ngon lắm đó em. Lâu rồi chị mới vào bếp, phải nể tình chứ em.
Trước đây, Thẩm Ngạo Phong không hề biết đến hai chữ “nể tình”. Một khi đã quyết định, hắn sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng hôm nay….Chỉ một câu nể tình của Mạn Hoa lại khiến Thẩm Ngạo Phong ngồi xuống ghế, ngoan ngoãn ăn cho xong chén cháo nóng hổi, tuy chẳng được ngon.
Lên taxi, hắn lại đưa mắt nhìn xung quanh thay vì lơ đễnh nhìn thẳng về phía trước. HongKong bận rộn là thế, dòng người xuôi ngược tất bật. Nhưng Thẩm Ngạo Phong nhận ra trong đám người đang bận bịu đó vẫn còn có những nụ cười trao nhau lặng lẽ…Vẫn có những kẻ trìu mến nhìn nhau, chờ nhau cùng đi trên một con đường.
Lần hoán đổi này…Hắn như được sống một quãng đời rất khác. Không chỉ do hoàn cảnh sống của hai thân xác có nhiều khác biệt. Vì Thẩm Ngạo Phong đã biết dừng lại, đã biết nhìn người khác không chỉ bằng cái nhìn chăm chắm xem họ có thể đem lại lợi ích gì ình trong việc kinh doanh.
Trái với vẻ mặt có vẻ thoải mái của hắn, Tâm Khiết lại không được vui cho lắm. Một phần bởi thái độ của Thẩm lão gia tối qua khi cô mang chè lên cho ông ấy. Cha con đúng là cha con có khác. Ông ấy lạnh lùng y hệt Thẩm Ngạo Phong vậy, bình thản nhận chén chè, làm như chẳng chút quan tâm.
Sáng nay nữa, khi vào thang máy cô cũng nghe một ít lời dèm pha của vài nhân viên làm trong bộ phận tiếp tân. Họ đề cập tới Trần Tâm Khiết. Đa số những người biết mà không quen, thế nhưng họ lại không tiếc lời bình phẩm về cô. Nào là Tâm Khiết trước đây quê mùa, vụng về, đáng ghét thế nào, bây giờ lột xác ra sao? Họ còn nói cô không có bản lĩnh gì, chẳng qua tay nghề trên giường giỏi nên mới được lòng giám đốc. Khốn khổ! Tâm Khiết rùng mình nghĩ đến một ngày trở lại…Cô quay lại thân xác Trần Tâm Khiết, đối với những thị phi thế này có đủ sức chịu hay không?
-Anh Thẩm…Tôi…
-Trong công ty đừng gọi như vậy –Thẩm Ngạo Phong lật đống văn kiện ra, tỉ mỉ xem xét- Để người ta nghe thấy thì không hay.
Bọn họ đương nhiên không tin vào khả năng trọng sinh, hoán đổi linh hồn của con người song họ hoàn toàn có thể cho là “Thẩm Ngạo Phong” thần trí không bình thường, sẽ làm ảnh hưởng đến Tinh Quang trong tương lai….Thẩm Ngạo Phong quá hiểu rõ quy luật “trước mặt luồn cúi, sau lưng là chà đạp, bới móc” này. Tuyệt đối không để lộ bất cứ điểm yếu gì cho họ thấy. Đó cũng là một trong những lý do chính hắn muốn ở lại bên Tâm Khiết, chỉ nhằm bảo vệ mình, không để Tâm Khiết có những quyết định sai lầm như chuyện của Hạ Đồng.
-Vâng!
Tâm Khiết buồn chán nhìn Thẩm Ngạo Phong làm việc. Trước đây cô luôn tìm mọi cách để thân hình tròn trịa và cái bụng cũng tròn trĩnh giảm đi ký nào cân nặng. Bây giờ Thẩm Ngạo Phong đã biến thân xác có phần mập tròn, vụng về, ục ịch thành một cô gái trang nhã, thanh lệ, càng khiến Tâm Khiết khó chịu hơn.
Sao anh ta cái gì cũng giỏi, còn Tâm Khiết thì….
Tài liệu trước mặt mở ra…Là kế hoạch tinh giảm biên chế. Tâm Khiết há hốc nhìn con dấu đỏ chói trước mắt và chữ ký của mình chễm chệ phía dưới. Cô nhớ, mình đâu từng kí qua văn bản này đâu?
-Anh ký à?
-Ừ. –Thẩm Ngạo Phong không cần liếc sơ qua vẫn nhận ra chữ của mình- Thì sao?
-Sao anh lại tinh giảm biên chế chứ? – Tâm Khiết nhìn thấy tên bác Tài, bác Phúc trong đó. Hai người ấy đã già, chỉ còn đợi hơn một năm nữa là nghỉ hưu. Bác Phúc còn không có con cháu, nếu việc làm cũng mất, e là….
-Thưa giám đốc…
Tiếng gõ cửa dồn dập. Viên thư ký vội vã đẩy cửa bước vào trong.
-Chuyện gì vậy?
-Quyết định sa thải người của chúng ta vấp phải rất nhiều phản đối từ công luận.Họ tiến hành biểu tình trước mặt công ty, Lát nữa về, giám đốc nên cẩn thận.
Tay chân Tâm Khiết trở nên lạnh toát trong khi Thẩm Ngạo Phong vẫn bình thản….Trần Tâm Khiết, cô chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi của tập đoàn Tinh Quang. Cô không thể không có tôi xử lý mọi chuyện được. Chuyện xảy ra đúng lúc, Trần Tâm Khiết sẽ biết, trong thương trường không tồn tại sự thương hại hay nhượng bộ, chỉ có ai thắng và ai bại, vậy thôi!
-Cô Dương.
Bị gọi đột ngột, viên thư ký vội vã quay người lại. Gương mặt Tâm Khiết tái mét. Cô cắn nhẹ môi, cố giữ bình tĩnh nhưng mà giọng vẫn run lên:
-Tôi phải sa thải người. Tôi muốn sa thải cô Trần Tâm Khiết. Cô mau đi soạn thảo văn bản cho tôi.
Thẩm Ngạo Phong đứng khựng lại. Phản ứng của cô gái này quả làm anh ta không thể đoán được. Tâm Khiết có lẽ cũng sợ mình đổi ý, nói giọng lớn hơn:
-Mau lên! Đi mau lên cho tôi.
-Dạ…Giám đốc.
Nhận được lệnh, tuy có vẻ bất ngờ nhưng viên thư ký sau khi định thần là nhanh chóng đi ngay….
Thẩm Ngạo Phong tựa người vào tường, nhìn Tâm Khiết. Đến giai đoạn này thì không có gì phải sợ nữa, cô ném trả lại anh ta bằng một cái liếc mắt sắc lẻm…Thẩm Ngạo Phong cũng không còn nhịn nổi nữa, gằn giọng:
-Cô muốn giở trò gì?
-Giở trò gì? -Tâm Khiết nhếch môi- Cùi rồi thì không sợ lở nữa. Đằng nào anh cũng giỏi vậy, có bị đuổi việc cũng không cần phải lo. Huống gì tôi cũng mới ký hợp đồng với anh xong, tiền bồi thường hợp đồng đến hơn trăm ngàn. Với bản lĩnh của anh, sợ gì tiền không đẻ ra tiền chứ. Trần Tâm Khiết -tôi-….Nhất định không chết đói đâu.
-Cô…
-Anh không cần dùng cái giọng đó với tôi -Tâm Khiết khoanh tay- Anh vốn không coi tôi ra gì. Không coi ra gì thì cũng không cần coi ra gì. Nhưng anh quên là tôi đang trong xác của anh. Tôi là Thẩm Ngạo Phong. Tôi có quyền đuổi anh ra khỏi Tinh Quang mà không ai làm được gì hết.
Thẩm Ngạo Phong không có vẻ gì tức giận. Anh ta đang dò xét Tâm Khiết muốn gì?…Bây giờ cô chẳng cần kiêng dè gì nữa. Lật bài ngửa lên:
-Tôi không đuổi việc anh cũng được. Anh không được tùy tiện đuổi người khác. Anh không được đuổi bác Phúc, bác Tài…
-Chỉ vì những người đó mà cô muốn đối chọi với tôi sao? -Thẩm Ngạo Phong cười khẩy- Cô làm thử đi. Gia đình cô…
-Anh đừng có lấy gia đình tôi ra dọa tôi -Tâm Khiết hùng hổ đứng dậy- Tôi đang là Thẩm Ngạo Phong. Anh dám làm gì người nhà tôi, tôi lập tức sang Thái Lan liền…Hoặc là tôi cặp bồ với vài người đàn ông nào đó đẹp trai, tung tin đồn anh đồng tính. Tôi làm thật đó, dù sao có dịp gẵp trai đẹp vẫn nên mà…
Cô ta còn nghĩ được chuyện gì quái dị hơn nữa không? Sắc mặt Thẩm Ngạo Phong cũng chuyển sang màu xám xịt….Chỉ vì vài người già đó mà Tâm Khiết đối chọi lại anh ta sao? Nhưng đúng với câu “cùi không sợ lở”, Thẩm Ngạo Phong đành phải xuống nước. Người không bình thường như Tâm Khiết, chẳng biết sẽ làm đến chuyện gì.
-Được rồi…Cô muốn thế nào thì cứ vậy.
Nét mặt Tâm Khiết dịu lại. Thật ra cô cũng sợ run người khi ra mặt đối chọi thẳng thừng với Thẩm Ngạo Phong thế này. Song cứ nghĩ đến bác Phúc, bác Tài đã già nua còn bị đuổi việc, tiền thuê nhà, tiền sinh hoạt, trăm thứ tiền dồn lên đầu bọn họ. Bác Tài còn có nhà để ở, bác Phúc chỉ có công ty là chỗ dung thân, nếu lỡ có gì thì biết làm sao?
-Thưa giám đốc…
Trưởng phòng Dương phòng nhân sự bước vào, cầm theo tệp công văn. Nụ cười trên môi cô ta vụt tắt khi Tâm Khiết phẩy tay:
-Được rồi. Hủy quyết định sa thải đi!
Chỉ có vài phút mà các quyết định lại đổi thay xoành xoạch, trưởng phòng Dương như không tin vào tai mình, hỏi lại ngay:
-Thưa giám đốc…Chuyện này…
-Được rồi.-Tâm Khiết cười nhẹ- Chuyện xong rồi. Chị ra ngoài đi!
Cô ta đúng là không biết thế nào là trời cao đất rộng. Quyết định của người đứng đầu công ty lại thay đổi không ngừng như vậy, quả là chuyện bất thường. Trưởng phòng Dương vẫn đứng yên tại chỗ. Tâm Khiết nhướng mày:
-Sao chị chưa ra ngoài làm việc đi?
-Giám đốc à…Tôi không biết có chuyện gì xảy ra nhưng quyết định sa thải tôi đã chuyển xuống phòng tổ chức rồi. E là…
-Thì chị thu hồi lại. Nói là tôi không đuổi nữa.
Sự việc càng lúc càng trở nên thú vị. Thẩm Ngạo Phong khoanh tay chờ đợi…Thư ký Dương không phải là người đơn giản. Cô ta nhất định truy vấn tới cùng.
-Giám đốc…Anh cũng biết chuyện đã thông báo xuống phòng nhân sự thì không đơn giản là đuổi hay không đuổi nữa. Chúng tôi nhất định phải xử lý thấu đáo. Hơn nữa chuyện anh đột ngột đưa cô Trần lên thay vị trí cô Hạ cũng không ổn lắm. Các cổ đông đều có ý kiến. Nhân lúc này anh cũng nên có câu trả lời cho họ…Chuyện…
-Cô Trần là một nhân tài mà -Tâm Khiết bất ngờ cắt ngang – Ban đầu là tôi không hài lòng vì vài chuyện của cô ấy nên mới quyết định đột ngột vậy. Giờ thì tôi nghĩ lại. Cô Trần rất cần ột số kế hoạch của công ty. Cụ thể là kế hoạch ngày mai với hội đồng quản trị. Chị yên tâm, tôi không làm trái quy định đâu.
-Nhưng mà…
-Trưởng phòng Dương, tôi cũng có một số chuyện cần trao đổi với chị -Thẩm Ngạo Phong lên tiếng- Về chuyện của anh Phan, còn một vài chuyện tôi không nắm rõ lắm. Hôm qua tôi mới xem tài liệu xong.
Phan Thành là bạn trai của trưởng phòng Dương -phó phòng kế hoạch, năm trước từng phạm sai lầm trong một hạng mục đầu tư. Chuyện này Thẩm Ngạo Phong không ra mặt can thiệp, chỉ giao cho Hạ Đồng. Bây giờ nhắc lại khiến cho trưởng phòng Dương cảm thấy chột dạ, vội cúi đầu.