"Cục trưởng Ngô nói đùa, Thư mỗ hiện tại độc thân, sao có thể chơi đùa như thế."
"Hahaha, cũng đúng, đối với một người đứng đắn như Thư tổng, Ngô mỗ lại đường đột nói thế này.
Có điều Thư tổng, lúc ra ngoài, đôi khi hai người vẫn phải 'Thông đồng làm bậy", mọi người ở đây xem tôi nói có đúng không?"
"..." Thư Bá Hành tức đến sắp nôn mửa, lúc này mới cảm giác được bàn tay dã thú kia đang đặt trên thắt lưng của mình.
Nếu không phải bây giờ còn chưa đến lúc, hắn thật sự sẽ cầm chai rượu trước mặt đập vào đầu ông ta.
"Làm sao rồi? Tại sao không nói chuyện? Hôm nay tôi muốn vui vẻ một chút, câu nệ làm cái gì?"
"Chỉ sợ vui vẻ không được.
Ngô cục, đi thẳng vào vấn đề đi.
Ông muốn thế nào?"
"...Tốt, tốt! Đủ thẳng thắn! Thư tổng là người thẳng thắn ha! Ta, Ngô mỗ thích nhất là hợp tác với người thẳng thắn." Cục trưởng Ngô ghé sát mặt vào Thư Bá Hành, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được ghé sát bên tai hắn nói: "Tôi muốn cậu.
Thư tổng, cậu có cho được không?"
"Lời nói đùa này của cục trưởng Ngô không vui chút nào." Thư Bá Hành chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt không tình cảm mà nhìn chằm chằm Ngô Thịnh Kinh, ông ta hoảng sợ vô thức quay đầu lại, tránh đi tầm mắt của hắn.
Ngô Thịnh Kinh mới nhớ tới người trước mặt không phải là nhân vật dễ trêu chọc.
Kể từ mười năm trước gia chủ của Thư gia Thục Đinh tuyên bố mất hết tài sản gia tộc, xấu hổ trốn ra nước ngoài với món nợ khổng lồ.
Thư Bá Hành lúc đó mới 18 tuổi, nhận được nhiệm vụ lúc nguy hiểm, lật ngược tình thế, mới khiến cho Thư Thị vốn đang bấp bênh sống lại, từng bước có được thành quả như ngày hôm nay.
Người thủ đoạn như hắn đều khiến bao nhiêu lão hồ ly tự than không bằng.
Mình sao có thể sơ ý đánh giá sai hắn như vậy? Có điều bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao, không còn đường quay lại, đành phải kiên trì đánh cược một lần.
Cho nên ông ta rụt mặt lại nở một nụ cười cứng đờ, "Ha, ha ha, không buồn cười, không buồn cười.
Thư tổng là tài năng trẻ, đương nhiên có khoảng cách thế hệ với lão già lớn tuổi tôi đây.
Tới đây đi, ngơ ngác gì thế? Đồ ăn còn chưa có động đến này!"
Trần tổng đang ngồi bên cạnh thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, vội vàng hoà giải, "Được, được! Ăn đi! Ngô cục, mời!"
"..." Ngô Thịnh Kinh đầy ẩn ý nhìn xung quanh, "Được, ăn đi."
Ngọn lửa chiến tranh cứ biến mất như thế.
"Ngô cục...vậy...chuyện của công ty?"
"Đúng vậy, Ngô cục, công văn của chúng ta có cái gì bất thường sao? Ông xem, đã qua nửa năm rồi."
"Có phải do con tem không?"
"Đúng..."
"Dễ nói dễ nói.
Còn phải xem thành ý của mọi người."
"Ngô cục, chúng ta đừng úp úp mở mở nữa.
Ý của ông là..."
"..." Ngô Thịnh Kinh lần này không lên tiếng, chỉ rót một ly rượu Ngũ Lương Dịch đầy vào ly của Thư Bá Hành, "Rượu là rượu ngon, nhưng phải vui vẻ mới được."
"Ngô cục!" Trợ lý gọi điện thoại trở lại thấy thế không khỏi sửng sốt, cậu ta vội vàng bước nhanh đến ngăn cản hành động của Ngô Thịnh Kinh, nhưng đáng tiếc đã muộn một bước, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn ly rượu trước mặt Thư Bá Hành rót đầy, rượu đã tràn.
Mọi người đều biết khi uống rượu đế thì nên dùng ly nhỏ.
Nhưng mà Ngô Thịnh Kinh chê cái ly kia quá nhỏ uống không đã ghiền, đã sớm sai người đổi ly lớn hơn.
Người bình thường sau khi uống xong ly này không chết thì cũng tàn phế, càng không nói đến Thư Bá Hành đang đau dạ dày.
Tửu lượng của Thư Bá Hành rất tốt, uống bao nhiêu ly cũng không đổi sắc mặt, đây là kết quả của việc cầu xin mọi người ở khắp nơi trên bàn rượu trong những năm đầu tiếp quản công ty.
Gần hai năm này do thân phận khác biệt lại thêm bệnh dạ dày, hắn rất ít khi uống rượu.
Nhưng rõ ràng hôm nay người ta muốn gây khó dễ, hắn không muốn uống cũng phải uống..