Thư Bá Hành không thèm quan tâm nữa, dù sao mục đích của hắn cũng đã đạt được.
Vì vậy hắn tách khỏi tay Ngô Thịnh Kinh, lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh.
Cậu trợ lý vội vàng chạy theo.
"Thư tổng, có nhà vệ sinh trong phòng!"
Mặc kệ tiếng chửi tục chanh chua của Ngô Thịnh Kinh, Thư Bá Hành đi thẳng ra ngoài, thô lỗ đóng cửa lại, phát ra tiếng "rầm".
Đương nhiên động tĩnh lớn như vậy cũng thu hút được sự chú ý của phòng bên cạnh, vì vậy Trang Lăng mở cửa bước ra, chỉ thấy bóng dáng Thư Bá Hành loạng choạng biến mất ở trong góc.
Tim cậu nhói lên, nhanh chóng đi theo.
Thư Bá Hành đến nhà vệ sinh cuối hành lang, hắn vọt vào, đóng sầm cửa lại, ngăn trợ lý ở bên ngoài.
Hắn còn chưa kịp đứng vững thì đã chống tay lên bồn rửa tay nôn thốc nôn tháo.
Nhưng mà vừa nãy hắn căn bản chưa ăn cái gì cho nên nôn hết ra toàn rượu trắng.
Hắn vừa nôn vừa run rẩy vặn vòi nước muốn rửa mặt.
Có điều cả người hắn trên dưới đều không còn sức lực, trước khi mở vòi nước bản thân hắn đã suýt ngã xuống đất vì đứng không vững.
Dọa hắn sợ tới mức vội vàng cúi người vịn xuống bồn để chống đỡ cơ thể đang suy sụp của mình.
Cho nên lúc Trang Lăng xông vào thì nhìn thấy một màn như vậy, Thư Bá Hành đang nằm trên bồn rửa mặt, vùi đầu thật sâu mà nôn mửa, bóng lưng gầy gò của hắn lộ ra vẻ run rẩy, có vẻ sắp ngã rồi.
Trái tim của Trang Lăng như bị một bàn tay giữ chặt trong chốc lát, thở không ra hơi.
Cậu vội vàng chạy đến, giữ chặt vai Thư Bá Hành, giọng nói run lên: "Bá Hành! Anh có ổn không vậy?"
Thư Bá Hành lúc này chỉ cảm thấy bên tai "ù ù", không nghe được ai đang nói cái gì.
Hắn chỉ cảm giác có một bàn tay nâng mình lên, mơ mơ màng màng còn tưởng rằng là trợ lý, từ từ nhắm hờ mắt lại: "Ai cho cậu vào?"
Giọng nói yếu ớt và khàn khàn khiến Trang Lăng đau lòng mười phần, một tay ôm lấy vai hắn, một tay vuốt lưng hắn, "Bá Hành..."
"..." Nhưng một tiếng này lại giống như sấm sét, khiến Thư Bá Hành lập tức từ trong hỗn loạn tỉnh lại, dựa vào bản thân nỗ lực đứng vững, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay cậu không chút lưu tình, nhưng vẫn bị Trang Lăng một mực giữ chặt.
"Bá Hành, anh không sao chứ? Đừng làm tôi sợ!" Thấy vẻ mặt của Thư Bá Hành không đúng, cậu còn tưởng rằng hắn vẫn đang muốn nôn, cho nên nhanh chóng dìu hắn lại gần bồn rửa tay.
Vì vậy Thư Bá Hành tiếp tục nôn ra, nhưng hắn không còn gì để nôn nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể cúi đầu nôn khan.
Trang Lăng cũng ở bên cạnh lo lắng suông, kinh nghiệm chăm sóc người của cậu thật sự rất ít, lúc này lại bị dọa sợ, ngoại trừ mù quáng vuốt lưng hắn ra thì nhất thời không biết nên làm gì nữa.
Thư Bá Hành nôn thốc nôn tháo lúc lâu, trợ lý ở bên ngoài chờ không được nhẹ nhàng vặn chốt cửa.
Thư Bá Hành lúc này đã tỉnh táo hơn rất nhiều, nghe thấy tiếng động, cố gắng đứng thẳng người lên, vặn vòi nước muốn rửa mặt.
Bất ngờ, cơ thể hắn run lên, hắn nôn ra một ngụm máu mà không hề báo trước.
"Bá Hành!"
"Thư tổng!"
Trang Lăng hết sức hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, cùng trợ lý đỡ lấy Thư Bá Hành, như thể một giây tiếp theo hắn sẽ rơi xuống như một chiếc lá trước gió.
"Gọi xe cấp cứu đi!" Giọng cậu thay đổi..