"Tuy nhiên bệnh nhân hồi phục cũng không khá lắm, tỉnh dậy có thể sẽ đau nhức, có đôi khi ngủ mê man cũng không biết.
Cậu phải luôn chú ý đến tình hình của bệnh nhân rồi gọi cho chúng tôi bất cứ khi nào cậu thấy có điều gì đó không ổn."
Trang Lăng tự nhiên đều sẽ đáp ứng, cung kính tiến bác sĩ ra ngoài, sau đó xoay người nghiêm túc canh giữ bên giường.
Thư Bá Hành ngủ không được an ổn lắm, lông mày bất giác nhíu lại, tay bên cạnh cũng đang nắm chặt ga giường, giống như đang ở trong dầu sôi lửa bỏng.
Sự thật cũng đúng là như thế, lúc này Thư Bá Hành cảm thấy mình một nửa là sông băng, nửa là núi lửa, gần như chia cắt cơ thể hắn thành hai nửa lạnh và nóng.
Những đau đớn bén nhọn trong dạ dày dường như cũng không định buông tha cho hắn, từng cơn tra tấn mãnh liệt, khiến hắn chịu không nổi, không khỏi rên rỉ.
Trang Lăng vừa ra khỏi phòng vệ sinh, liền thấy Thư Bá Hành cuộn mình nghiêng người, làm cho dây nối trên người rối tung lên, thậm chí ngay cả mặt nạ dưỡng khí cũng rơi ra, rơi sang một bên.
Hắn dùng một tay véo chặt bụng mình, tay kia vô thức nắm chặt cổ áo, rõ ràng là thở không được.
Trang Lăng ném chậu rửa mặt một cái "bộp", cậu cũng không quan tâm nước tràn ra sàn, chạy nhanh lên giường che mặt nạ dưỡng khí lên cho hắn, để hắn khôi phục hô hấp thuận hơn, sau đó cố gắng tách bàn tay đang véo bụng của hắn ra.
"A Hành! A Hành thả lỏng!" Trang Lăng một tay sờ trán hắn, tay còn lại đặt lên bàn tay lạnh lẽo định gỡ bàn tay đó ra, nhưng không có ích gì.
Trang Lăng lo lắng trong lòng, bởi vì cậu hiểu được dạ dày của Bá Hành tuy lần này chưa làm phẫu thuật, nhưng tình trạng của nó đã vô cùng mỏng manh, chỉ cần đau một chút là có thể chảy máu lần nữa.
Cũng may Thư Bá Hành cuối cùng cũng suy yếu, nắm được một lúc lâu bàn tay đó mới từ từ buông lỏng xuống.
Trang Lăng nhanh chóng cầm lấy nhẹ nhàng đặt qua một bên, đặt tay mình lên đó, nhẹ nhàng xoa theo chiều kim đồng hồ, cũng đồng thời nhấn chuông gọi.
"Được, không sao...Không sao...Không đau...Không đau..." Trang Lăng vô tình dùng giọng điệu dỗ dành của mẹ khi còn bé, cúi đầu nhìn Thư Bá Hành nhẹ nhàng in lên vành tai một nụ hôn.
Vào ngay lúc này cậu thật sự cảm thấy, nếu như bắt cậu từ bỏ tất cả để đổi lấy người trên giường an toàn khỏe mạnh, cậu có thể nguyện ý.
Chỉ có tự mình đối mặt với bi kịch, cậu mới trân trọng những tháng ngày có thể ở bên nhau nhiều hơn.
Trang Lăng nghĩ, đời này cậu cũng không thể tiếp tục nhìn hắn được đẩy vào phòng cấp cứu nữa, mà mình thì chỉ có thể đứng ngoài hành lang trống trải.
Cũng may Thư Bá Hành lần này cũng coi như "Không chịu thua kém", hắn đã yên tĩnh lại trước khi bác sĩ đến.
Có điều Trang Lăng thà rằng hắn cứ bị giày vò như vậy còn đỡ hơn cứ ngủ mơ màng không chút tinh thần, chuyện này khiến Trang Lăng luôn có ảo giác như thể Thư Bá Hành sẽ biến mất trong giây tiếp theo.
Lúc Trang Lăng xoa bụng cho Thư Bá Hành, cậu mơ hồ nghe được hắn gọi tên mình, điều này khiến Trang Lăng đang chua xót lại ngọt ngào, cậu thầm nghĩ, quả nhiên Thư Bá Hành vẫn nghĩ đến mình, cho dù mình trước kia quyết đoán tùy tiện chọc vào tim hắn như vậy.
Vậy thì mình càng không có lý do để không kiên trì.
Cậu nghiêng người qua đường ống nặng nề, nhẹ nhàng ôm hắn, cảm nhận xương cốt của hắn.
Cảm ơn anh dù bệnh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ cuộc, mau khỏi bệnh đi, để em bù đắp cho anh.
Hơn mười giờ tối, Thư Bá Hành không phụ sự mong đợi của mọi người mà tỉnh lại lần nữa.
Sau đó qua tầm mắt mờ mịt nhìn thấy rất nhiều người, bao gồm Trang Lăng, Châu Trình, tiểu Trần, thậm chí còn có cả Thư Trọng Sâm và Thư Bích Ninh.
"..." Máy móc đột nhiên điên cuồng rít lên, Thư Bá Hành thở hổn hển, không ngừng vặn vẹo trên giường, cảnh tượng lúc này làm cho mọi người trong phòng giật nảy mình, đặc biệt là Trang Lăng.
"A Hành! A Hành! Anh sao vậy?" Trang Lăng một tay không ngừng xoa xoa trán hắn, tay kia nắm chặt bàn tay không truyền nước biển của hắn.
"A Hành! A Hành có nghe được không? Đừng kích động! Hít một hơi thật sâu...Nói cho tôi biết có chuyện gì sao? Hửm?"
Thư Bá Hành cố hết sức mở mắt ra, nắm bàn tay đang giữ chặt của Trang Lăng đột nhiên siết lại kéo xuống, khiến Trang Lăng suýt chút nữa ngã vào người hắn.
Trang Lăng vội vàng một tay chống đỡ mép giường, nhẹ nhàng đặt lại mặt nạ dưỡng khí cho hắn, "Anh muốn nói cái gì? Anh đừng nóng vội, từ từ nói."
"Tại sao...Đây là...Không phải, cậu..."
"..." Nghe được những lời ngắn gọn này, Trang Lăng sững sờ tại chỗ như bị sét đánh.
Hắn đang trách cậu, thật sự là đang trách cậu.
Hắn đang hỏi cậu tại sao hai đứa em của hắn lại ở đây? Có phải là cậu gọi bọn họ tới hay không?
"A, A Hành, anh nghe tôi nói, tôi, tôi đau lòng thay anh...Vậy nên..."
"Đi..."
"Thật xin lỗi."
"Đi!"
Thế nhưng lần này có nói cái gì Trang Lăng cũng không đi, trước kia cậu quá ngu ngốc, không hiểu được người này là nói một đằng làm một nẻo, hết lần này tới lần khác vô tình làm tổn thương hắn.
Lần này thì không.
Thế là cậu vẫn nắm chặt tay Thư Bá Hành, "Tôi không đi, thật."
Thư Bá Hành mệt mỏi nhắm mắt lại, mặc kệ cậu.
Lúc này, một giọng nói nghẹn ngào truyền đến: "Anh ơi...Cuối cùng anh cũng tỉnh...Đều do bọn em không tốt...là bọn em..."
Nói được một nửa, Thư Trọng Sâm giật giật ống tay áo của cô, ra hiệu cô đừng nói nữa.
"Mấy người ra ngoài trước đi, bệnh nhân cần nghỉ ngơi."
"Nhưng mà..." Thư Bích Ninh muốn nói gì đó nhưng Thư Trọng Sâm đã cầm lấy cánh tay của cô bước ra, trước khi ra khỏi cửa cậu ta quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy đáy mắt chua sót, y như rằng một giây sau sẽ khóc lên.
Chẳng mấy chốc, những người xung quanh giường đã lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn Trang Lăng vẫn ngồi bên giường.
"A Hành, tôi biết anh tỉnh rồi, anh nghe tôi nói.
Tôi biết anh trách tôi thông báo cho hai anh em bọn họ mà chưa được anh cho phép, nói ra tất cả mọi chuyện trước mặt bọn họ.
Nhưng anh có từng nghĩ tới hay không, anh cứ che giấu như thế này rồi có một ngày thật sự ngã xuống trước mắt bọn nó, thì bảo chúng nên xử lý thế nào đây?"
"..." Thư Bá Hành giật giật mí mắt rất nhẹ.
Trang Lăng biết, hắn có nghe được.
Người này vốn là như vậy, hắn không phải không hiểu, chỉ là có đôi khi quen tự mình gánh chịu, lại kiêu ngạo, thật lâu sau cũng không nói ra được.
Vì vậy Trang Lăng phải đến thay hắn nói với Thư Trọng Sâm và Thư Bích Ninh rằng anh trai của họ đang rất mệt mỏi.
"Về phần tôi, làm ơn đừng đẩy tôi ra nữa, được không? Coi như tôi cầu xin anh..." Lúc này, một tiếng kêu yếu ớt vang lên, còn có chút nghẹn ngào, Thư Bá Hành bị Trang Lăng ôm chặt khẽ run lên.
"Dù anh có tin hay không...Tôi đã có một giấc mơ rất khủng khiếp...Tôi mơ thấy anh đã chết, tôi cũng chết...Anh còn nhớ không? Đó là..Sau ngày mà tôi nói chia tay với anh...".