Tai nạn nhỏ này không gây xáo trộn gì, nhưng vì mọi chuyện đã được nói rõ ràng nên tình cảm giữa hai anh em được xích lại gần nhau hơn.
Thật ra Thư Trọng Sâm từ nhỏ đã có lòng ngưỡng mộ không thể tả được với anh trai mình, sự ngưỡng mộ này còn nặng hơn Thư Bích Ninh, nhưng vì tuổi dậy thì mà lệch hướng, tính cách cả hai cũng vì thế mà trái ngược nhau, trong mắt người ngoài quan hệ của hai người bọn họ rất tệ, nếu không vừa ý thì lại cãi nhau.
Nhưng không ai để ý rằng Thư Trọng Sâm ẩn chứa một nỗi sợ hãi sâu xa đằng sau tư thế cứng rắn của mình, vì vậy đối mặt với ánh mắt của Thư Bá Hành, cậu ta sẽ lập tức giống như một quả bóng bay.
Thư Bá Hành hiển nhiên cũng nhận ra thái độ của mình có gì đó không ổn, em trai quá sợ hãi mình cũng không phải chuyện tốt, sau này nếu xảy ra chuyện gì, hắn cũng không còn khả năng đảm đương nổi.
Còn một điều nữa khiến hắn lo lắng là sự tôn thờ hắn một cách mù quáng của em trai, cậu nghĩ rằng anh cả của cậu là toàn năng, anh trai của cậu có thể giải quyết mọi việc, có lẽ điều này là do hắn đã quen chịu đựng nỗi đau một mình mà không để bọn họ hay biết gì cả.
Bây giờ hắn phải thừa nhận hành động của Trang Lăng để Thư Trọng Sâm biết bệnh tình của mình quả thật không sai, đôi khi người ta phải gặp một số chấn động để trưởng thành, ví dụ như khi biết được gia tộc đột nhiên xảy ra biến cố.
Nghĩ vậy, anh gọi Thư Trọng Sâm bước vào, cầm ghế ngồi xuống.
Thư Trọng Sâm sửng sốt, nghĩ đến anh cả lại chuẩn bị dạy dỗ mình, liền run rẩy bước nhanh tới, cũng không dám ngồi làm càn giống như ở bên ngoài, hai chân khép lại, khoanh hai tay, một cách giao tiếp điển hình của học sinh tiểu học.
Thư Bá Hành buồn cười, ho khan hạ khóe miệng.
Không ngờ, chính âm thanh này lại dọa hai người có mặt sợ hãi, đồng thời hai giọng nói khác nhau vang lên trong phòng.
"A Hành, anh có muốn uống nước không?"
"Anh ơi! Anh có sao không?"
Trang Lăng liếc Thư Trọng Sâm một chút, Thư Trọng Sâm khó được suy nghĩ linh loạt mà cầm cốc nước lạnh trên bàn đưa qua.
Thư Bá Hành: "..."
Hắn lắc đầu, ra hiệu không cần, để cậu ta cất đi.
"Việc học của em gần đây thế nào?"
"..." Anh trai thật sự xứng đáng làm anh cả, vừa mở miệng đã chọc đúng chỗ ngứa của cậu.
Giờ cậu phải làm sao đây? Nếu nói thật thì sợ rằng sẽ khiến anh ấy nổi nóng, nhưng nếu nói dối thì đợi đến khi hắn biết sự thật, e rằng sẽ càng tức giận hơn, cho nên để an toàn, tốt hơn là không nên nói gì cả.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu nhìn về Trang Lăng phía sau Thư Bá Hành hết lần này tới lần khác, cố gắng lôi kéo đồng minh tạm thời.
Trang Lăng làm sao có thể không biết ý của cậu ta? Cậu cũng không muốn quan tâm đến điều đó, nhưng cậu cũng sợ Thư Bá Hành sẽ thực sự bị kích thích sau khi nghe những gì Thư Trọng Sâm nói về việc học, thế là lảng sang chuyện khác.
"A Hành, anh ngồi lâu vậy chắc là khó chịu rồi đúng không? Tôi nâng giường lên cho anh dựa vào nhé?"
"..." Thư Bá Hành cũng cảm thấy eo hơi đau do ngồi lâu, nhất là sau khi Trang Lăng nghiêng người, trong lòng hơi khó xử nên chưa từng hoàn toàn thả lỏng thân thể, nên trái lại hắn tỏ ra rất cứng ngắc, ngồi như thế thì sức lực toàn bộ đều đè lên eo hắn.
Thật ra Trang Lăng sao có thể không cảm giác được Thư Bá Hành cứng ngắc? Cậu không vạch trần, nhưng trong lòng vẫn có chút chua xót.
Thế là cậu muốn nhân cơ hội này để hắn nằm thoải mái hơn.
Thư Bá Hành nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, Trang Lăng nâng giường bệnh lên bốn mươi lăm độ, vịn Thư Bá Hành dựa lên, thân mật nhét một cái gối mềm sau eo hắn.
Lúc Thư Trọng Sâm nhìn thấy cảnh này, trong lòng hét cậu câu "hành hạ cẩu độc thân", không thèm nhìn nữa, vừa lúc cậu ta nghĩ rằng mình đã trốn được một kiếp, bôi dầu lên chân chuẩn bị chạy thì đã nghe thấy Thư Bá Hành vô cảm gọi "Thư Trọng Sâm" một lần nữa.
Cậu ta đóng đinh chân của mình tại chỗ.
"Anh à...anh à, em sai rồi! Sau này em sẽ chăm chỉ học hành! Không...không còn...không chơi bời lêu lổng với đám bạn đó nữa!" Thư Trọng Sâm suy nghĩ một chút, vẫn nói lại nguyên lời thoại của anh trai mình trước kia, mặc dù cậu không cho rằng đám bạn bè của mình là "Bạn xấu", cũng không cho rằng mình ra ngoài chơi là "Lêu lổng", nhưng cậu biết anh trai mình thích nghe câu này, nói không chừng thấy thái độ cậu nhận lỗi mà rủ lòng thương, không so đo việc cậu phải thi lại hai môn nữa.
"Thư Trọng Sâm, em là tiền bối.
Xem lại thái độ của em đi, thế này thì sao mà tốt nghiệp được?"
"...Thật xin lỗi."
"Em qua đây."
"..." Thư Trọng Sâm đứng hình.
"Qua đây." Thư Bá Hành hơi tăng âm lượng lên, Trang Lăng sợ hắn xảy ra chuyện, cho nên ở bên tai nhẹ giọng nói nhẹ nhàng, đáng tiếc Thư Bá Hành lúc này đã hoàn toàn bị em trai kích động rồi, ai khuyên cũng vô dụng.
Cậu đành phải cúi đầu lo lắng gửi tin nhắn, không biết gửi cho ai.
Thư Trọng Sâm chậm rãi đi tới, trở lại bên giường, cúi đầu xuống, hệt như đã sẵn sàng nhận lời mắng nhiếc của bố
mẹ.
"Thư Trọng Sâm, em cho rằng em là em trai Thư Bá Hành anh thì có thể lên mặt sao?" Có thể hắn cảm thấy giọng điệu của mình quá cứng rắn, vì vậy dừng lại một chút, "Anh ở bệnh viẹn mấy ngày nên nhiều người không biết, nói anh biết khoá này đã trượt bao nhiêu môn?"
Năm cuối cấp của Thư Trọng Sâm ở trường cần nhiều thời gian hơn để thực tập, nên giữa tháng 12 đã kết thúc kỳ thi cuối cùng và đã có kết quả.
Nhưng trong lúc Thư Bá Hành nằm viện thì không nhận được tin tức gì của Thư Trọng Sâm, còn tưởng rằng giáo viên phụ đạo đã trực tiếp gọi về cho quản gia ở nhà chứ, vậy mà quản gia lại hùa chung với Thư Trọng Sâm giấu diếm hắn?
Thư Bá Hành nghĩ, gia đình thật sự cần phải chỉnh đốn lại, đặc biệt là một số người làm cũ.
"Em.....Em không nghĩ như vậy.
Anh à, mấy ngày nay em nghĩ sức khỏe của anh không tốt, muốn đợi đến khi anh xuất viện..."
"Anh có thể xuất viện ngay bây giờ."
"Không được!"
"Không được!" Hai giọng nói phát ra cùng lúc.
Thư Bá Hành khịt mũi, giọng nói lạnh đến mức có thể rơi vài vụn băng, "Nếu anh không xuất viện thì bên ngoài đã muốn lật trời rồi."
Thư Trọng Sâm biết hắn có ý gì, lại càng không dám nói lời nào.
Trang Lăng không biết nội tình, hỏi: "Tiểu Trần không phải mỗi ngày đều mang tài liệu đến sao? Quản lý cũng báo cáo công việc cho anh qua máy tính mà, hơn nữa công ty cũng có Châu Trình tạm thời phụ trách.
Vì sao anh lại vội vã xuất viện thế? A Hành, lời tôi vừa nói anh cũng chưa bảo không đồng ý mà? Tôi nghĩ anh nên ở đây đến khi kết thúc kiểm tra, được không?" Trang Lăng cẩn thận nói câu cuối cùng, vì sợ khơi dậy sự chán ghét từ Thư Bá Hành.
Không ngờ những gì cậu vừa nói vẫn đánh trúng chỗ đau của Thư Bá Hành, nhất thời vẻ mặt của hắn hơi buồn bực, nghĩ bây giờ mình đã là một kẻ tàn phế, bị mọi người ghét bỏ là đúng rồi.
Tuy rằng sắc mặt nhanh chóng thay đổi, nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt vẫn luôn quan sát của Trang Lăng, cậu lập tức biết người này lại đang nghĩ tới chuyện tiêu cực, thế là vội vàng cứu chữa, "A Hành, ý của tôi không phải như thế, anh hiện tại đừng suy nghĩ nhiều! Tôi thật sự rất lo cho anh, không yên lòng để anh xuất viện ngay lúc này.".