Trọng Sinh Kim Chủ Lão Công Không Dễ Chiều


Trang Lăng một mực im lặng nhìn hắn từ xa lại gần, Thư Bá Hành ngẩng đầu như cảm ứng được cậu, hắn bắt gặp ánh mắt của Trang Lăng dưới lớp kính râm.

"..."
Hắn ngồi thẳng người, tay nắm chặt vào xe lăn, có hơi chột dạ vì bị "bắt ngay tại trận."
Hắn không khỏi thầm nói mình thất sách, đã đánh giá quá cao bản thân rồi, vốn tưởng rằng mình có thể điều chỉnh trạng thái ổn định trước khi Trang Lăng kết thúc công việc trở về, nhưng ai biết được, khi cuộc kiểm tra mới diễn ra được nửa đường thì bụng hắn lại khó chịu, tim cũng đập hơi nhanh nên khiến bác sĩ phải kịp thời chấm dứt kiểm tra, để hắn nghỉ ngơi một chút.

Cứ như vậy nên mới làm chậm thời gian, muốn điều chỉnh sắc mặt cũng đã muộn rồi, cảnh tượng đập vào mắt là hắn yếu ớt tái nhợt ngồi trên xe lăn.

Tuy nhiên, hắn chưa kịp nói gì để che đậy, Trang Lăng đã lẳng lặng bước tới, tiếp quản công việc từ tay y tá rồi đẩy hắn về phòng.

Đẩy xe lăn sang một bên, Trang Lăng và người chăm sóc đỡ Thư Bá Hành trở lại dựa vào giường.

Thư Bá Hành dường như không còn sức lực nữa, dứt khoát cam chịu chuyển phần lớn trọng lượng cơ thể lên người Trang Lăng.

Trang Lăng sờ sờ xương cốt lồi ra của hắn, trong lòng chua xót.

Nhưng càng khiến cậu khó chịu hơn là cậu ngay cả tư cách để chỉ trích Thư Bá Hành cũng không có, bởi vì Thư Bá Hành thành ra cái dạng này cậu phải gánh chịu trách nhiệm rất lớn, huống hồ cũng do mình không chăm sóc hắn cẩn thận mới có thể để hắn "Có cơ hội giấu giếm."
Một lát sau trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Thư Bá Hành từ từ nhắm mắt lại không biết có phải còn đang khó chịu hay không nữa, Trang Lăng múc nước cho hắn lau mặt.

"Có phải anh từ trước đến giờ vẫn chưa ăn được không?"
"..."
"Đuổi em đi liền chạy đi nôn luôn?"
"..."
Thư Bá Hành im lặng, giống như thật sự đang ngủ say, nhưng đôi môi mím chặt lại phản bội hắn, Trang Lăng cuối cùng bất lực thở dài, vẻ mặt vẫn lo lắng như vậy, nhưng những gì cậu nói lại hoàn toàn trái ngược, thậm chí còn nói với giọng điệu ủy khuất.

"Được rồi, không muốn phải sống ủ rũ mãi nữa, là do lỗi của em.

Nếu như em quan tâm đến anh nhiều hơn một chút thì đã phát hiện anh có điểm không thích hợp rồi, cũng sẽ không để anh phải khó chịu đến vậy nhỉ?"
"..."
"A Hành, đừng hành hạ bản thân nữa, đổi thành em được không?"
"Trang Lăng." Thư Bá Hành cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng hắn rất yếu, xem ra vừa rồi làm kiểm tra thật sự hao hết sức lực của hắn, điều này làm cho Trang Lăng không khỏi lo lắng tới lần khám tim sau này.

"Trang Lăng." Thư Bá Hành lại gọi, Trang Lăng nhanh chóng nắm lấy tay hắn đặt ở trước ngực.

"Tôi cảm thấy mấy ngày nay như đang nằm mơ vậy, rất sợ mình sẽ tỉnh mộng, rồi phát hiện rằng tất cả mọi thứ đều là do tôi tưởng tượng ra."
"..." Trang Lăng lập tức biết Thư Bá Hành khó xử mấy ngày nay là vì hắn cho rằng mình sao có thể đối tốt với hắn, hắn lại rơi vào một vùng xa lạ khác, cho rằng mình đang nằm mơ.

Nhưng A Hành, người nằm mơ ấy không phải anh, mà là em.

Có lẽ ông trời đặc biệt cho em trở lại để chuộc tội.

Xem ra lúc trước bản thân thật sự quá đáng, đến mức nội tâm mạnh mẽ như Thư Bá Hành cũng thà rằng tin tưởng đây là một giấc mộng còn tốt hơn là cậu thật sự muốn đối tốt với hắn.

Trang Lăng thở dài, vì sao trước đây cậu không hề nhận ra người này luôn khiến người ta đau lòng như vậy nhỉ?
Cậu trả lời: "Đồ ngốc, anh lo được lo mất như vậy bao giờ thế? Là do em không cho anh cảm giác an toàn sao?"
"Tôi luôn như vậy, em không biết sao?" Hắn chọn lọc bỏ qua từ "Đồ ngốc" đầu tiên.

"..." Chỉ một câu đơn giản mà Trang Lăng đã không nói được nữa, chỉ có thể nắm chặt tay Thư Bá Hành hơn để cho hắn thêm cảm giác an toàn.

"Thật xin lỗi."
Lần này đến lượt Thư Bá Hành kinh ngạc mở to hai mắt, "Tại sao?"
"Cái gì?"
"Sao đột nhiên nói ra ba chữ này, em biết..." Tôi không thích nghe.

"Không có gì, em chỉ muốn nói vậy thôi.

Anh có nhớ giấc mơ em đã nói với anh khi mới tỉnh lại không? Sau đó anh không hỏi nên em cũng không dám nhắc lại nữa.

Bây giờ em thấy anh nói rất đúng, giấc mơ này thật sự tồn tại."
"..."
"Hôm đó, em đến nhà anh rồi nói với anh rằng em không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa.

Em muốn rời xa anh để đi tìm cuộc sống mới."
"..." Mặc dù đã qua một khoảng thời gian, nhưng Thư Bá Hành mỗi lần nghĩ lại cảnh tượng lúc đó vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được.

Tâm trạng này trực tiếp ăn ngược vào cơ thể, phản ứng trực tiếp nhất chính là dạ dày đã bắt đầu đau đớn.

Sắc mặt trắng bệch đến mức không có một giọt máu, Trang Lăng sợ hãi vội ôm lấy hắn, đưa tay vào dưới chăn thăm dò, "A Hành! Xin lỗi, xin lỗi, em không nên nói cái này! Không sao chứ? Em...thật sự em...em biết rằng anh không thể nghe thấy điều này, em..."
"Nói tiếp đi."
"Không nói nữa, không nói nữa.

Còn đau không? Em lấy thuốc cho anh nhé? Hay là tiêm?"
"Nói tiếp đi."
"Vậy thì...anh muốn nghe cái gì?" Trang Lăng cẩn thận hỏi.

"Giấc mơ ấy."
"...Giấc mơ đó." Trang Lăng thở phào nhẹ nhõm không hiểu ra sao, hiện tại cậu sợ Thư Bá Hành sẽ vướng vào lời nói của mình đêm đó, sợ hắn truy hỏi đến cùng mà cậu lại không biết phải tìm lý do gì để thoái thác.

Thật ra đêm đó cậu đã nói những gì chính cậu cũng không nhớ được, dù sao trong mắt người khác đó chỉ là mấy ngày trôi qua mà thôi, nhưng đối với Trang Lăng mà nói, xác thật là chuyện đã xảy ra "hai năm trước."
Nhưng ấn tượng khắc sâu trong lòng cậu chỉ có hình ảnh Thư Bá Hành ngồi khom lưng trên ghế sô pha, có vẻ rất khó chịu, do ngược sáng nên Trang Lăng không nhìn rõ mặt hắn, chỉ biết hắn ra rất nhiều mồ hôi.

Lúc đó Thư Bá Hành hỏi cậu một câu: "Rốt cuộc anh phải làm thế nào thì em mới chịu quay đầu lại nhìn anh đây?"
Khi đó cậu chỉ oán hận Thư Bá Hành không hề để ý đến cảm nhận của cậu mà tự tiện sắp xếp cuộc sống cho cậu, hơn nữa còn nghĩ hắn muốn giam cầm tự do của mình, cho nên trong lòng nóng giận nói không lựa lời, liền buột miệng bảo: "Trừ khi anh đi chết."
Nói xong câu này, cậu thấy rõ cơ thể Thư Bá Hành run lên, sau đó lưng càng cong hơn.

Nhưng Trang Lăng lúc ấy chỉ sửng sốt, rời đi không thèm quay đầu nhìn lại.

Khoảnh khắc đó cho dù cậu có nhớ tới bao nhiêu lần thì vẫn sẽ đau lòng, không khỏi mong mỏi thời gian có thể đảo ngược, để cho cậu trở về lúc trước khi thốt ra câu đó, cho cậu một cơ hội lật ngược tình thế, không đến mức làm tổn thương anh ấy quá sâu sắc.

Giấc mơ đó như thế nào nhỉ?
Trang Lăng bắt đầu kể, trong mộng kia, Trang Lăng sau khi nói xong cũng không quay đầu lại, mà là trực tiếp chấm dứt hợp đồng với Thiên Hằng, xem đối phương như kẻ thù một mất một còn, khiến Thư Bá Hành hoàn toàn trở thành một trò cười.

Sau khi gia nhập công ty mới, cậu đi tới đâu cũng có thể vô tình nghe thấy người khác bàn tán về "Việc ác" của Thư Bá Hành, theo thời gian, cậu cũng thật sự cảm thấy hắn là một kẻ xấu xa, trái tim vốn đã mềm dần lại cứng lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui