Trang Lăng còn chưa kịp hiểu thì đã bị gọi gấp để quay cảnh tiếp theo.
Tất nhiên cậu sẽ hơi xuất thần, đều phải điều chỉnh rất lâu hoặc NG mấy lần, đây là thứ chưa từng xuất hiện trong buổi quay hôm nay.
Bất đắc dĩ, đạo diễn ra lệnh tạm dừng quay trong mười phút.
"Trang Lăng, cậu sao thế?"
"Đạo diễn, nếu không hỏi được câu này thì có lẽ hôm nay tôi sẽ không quay được."
"Vậy cậu có thắc mắc gì?" Đạo diễn dứt khoát bê một cái bàn nhỏ ngồi xuống bên cạnh cậu.
"Tôi nghĩ tình yêu thực sự của Từ Văn không phải là Lý Ái."
"Hả? Thế thì là ai?"
"Đạo diễn, kịch bản này đã được thay đổi rồi sao? Nếu không thì cảm giác chưa hài hoà sẽ không thể mạnh mẽ như vậy."
"Chuyện này cậu thật sự phải hỏi Lộ Bình.
A! Lộ Bình! Ổng đến rồi."
"Sao thế?" Lộ Bình buổi chiều có việc nên ra ngoài, cho tới bây giờ mới vội vàng trở về.
"Lộ lão sư, tôi muốn hỏi, kịch bản của chúng ta có phải là bản chính không?"
"Ừ, không có gì thay đổi.
Chờ chút! Thư tổng có lần xem qua kịch bản nói sẽ thay đổi một vài đoạn nhỏ.
Vì không có việc gì nghiêm trọng nên tôi giao cho hắn luôn.
Có điều lúc cầm về cũng không thấy chỗ nào được chỉnh sửa cả.
Sao thế? Kịch bản này...Có gì không đúng hả?"
"Đúng vậy." Trang Lăng đột nhiên hiểu ra, vì Thư Bá Hành chuyển kịch bản, hẳn là tự mình bổ sung ý tưởng, nhưng không để lộ quá rõ ràng, chỉ có thể trình bày về hình thức để bọn họ tự mình trải nghiệm.
Vậy ý tưởng thiết kế ban đầu của "Tinh Không" là gì? Không phải là "Bao dung tình yêu đồng giới" sao? Lúc mới phác thảo bản thiết kế, không phải hắn đang nghĩ tới mình hả?
Cho nên đây là lý do tại sao khi cậu đối diễn mới có cảm giác không hài hoà mạnh mẽ như vậy.
Bởi vì Thư Bá Hành hoàn toàn không muốn một kịch bản dị hợm như thế, thứ mà hắn muốn thể hiện là một loại nhẫn nhịn giữa cùng một giới tính.
Tình yêu của hắn cũng giống như chính bản thân hắn vậy.
"Ý của cậu là Lý Ái và Ngô Tư Dương đều bị lừa, Từ Văn hoàn toàn yêu một người khác? Và là một người đàn ông.
Vậy đó sẽ là ai?"
"Nhà thiết kế.
Một nhà thiết kế đồng hồ bí ẩn chưa từng xuất hiện trước đây."
"Cái gì?"
"Chúng ta xem lại kịch bản một lần nữa.
Kịch bản này là một hồi tưởng xen lẫn ký ức.
Một chiếc đồng hồ trong tay một nam giảng viên lịch lãm, dịu dàng dẫn đến mối tình đau khổ mấy năm trước.
Nữ chính và nam chính chỉ là một cặp đôi đáng thương.
Ban đầu nữ chính và nam chính chỉ là một đôi học sinh nghèo, nữ chính vì để có được chiếc đồng hồ này cho nam chính mà đã tìm mọi cách để biến mặt số thành hoa văn "Tinh Không", cuối cùng vẫn không thành công, nhưng nhà thiết kế lại cảm động trước sự quyết tâm của cô, cuối cùng đã buông tha và quyết định tặng miễn phí chiếc đồng hồ cho nữ chính.
Đúng lúc cô đang đeo chiếc đồng hồ cho nam chính ở bên đường thì bị một chiếc xe tải mất kiểm soát đâm phải, hai người ngã trong vũng máu, đồng hồ tràn ngập màu xanh lam trong vũng máu phát ra "Tinh Không", sau đó bắt đầu hồi ức.
Mấy năm sau, nam chính trở thành giảng viên đại học mất trí nhớ, nữ chính chưa chết, linh hồn của cô gắn với Ngô Tư Dương, cô cũng quên đi quá khứ, nhưng cô vẫn có cảm tình với Từ Văn.
Kết cục của chuyện xưa dừng lại vào lúc Ngô Văn Dương nhặt chiếc đồng hồ trả lại cho Từ Văn thì mặt đồng hồ đột nhiên phát sáng.
Điều này không khỏi khiến khán giả hồi hộp, bọn họ có thể nối lại tiền duyên không? Vậy, nhà thiết kế đóng vai trò gì? "
"Ông không cảm thấy rằng nhà thiết kế chưa từng xuất hiện nhưng lại ở khắp mọi nơi sao?"
"Hả?"
"Trước hết, nếu không có chiếc đồng hồ do nhà thiết kế tạo ra thì sẽ không có câu chuyện xưa nào cả.
Thứ hai, tại sao khi nhìn thấy chiếc đồng hồ thì nam chính Từ Văn lại không quan tâm? Chúng ta có thể mạnh dạn đoán rằng hắn ta nhận ra tác phẩm này là của ai?"
"Cũng có lý." Đạo diễn gật đầu, "Cậu tiếp tục đi."
"Sau đó, nhà thiết kế cuối cùng đã cảm động trước tấm chân tình của nữ chính và quyết định tác thành cho tình yêu của họ.
Đáng tiếc, trời không toại lòng người, cuối cùng họ đã không thể kết hôn.
Đến khi chiếc đồng hồ xảy ra thay đổi cũng là chữ viết tay của nhà thiết kế nọ.
Tôi nghĩ chúng ta có thể củng cố những chi tiết này một chút, để khán giả tưởng tượng ra những chi tiết khác."
"Đúng vậy.
Lộ Bình, ông nghĩ như thế nào?"
"Chà, tôi thấy khả thi đấy."
"Được rồi!" Đạo diễn vỗ tay, "Vậy thì Trang Lăng, cậu có thể tìm lại cảm giác của mình ở đây, chúng ta sẽ nối hai cảnh lại, sau đó xem lại một lần nữa."
"Ok."
Hai mươi phút sau, Trang Lăng và các diễn viên khác quay lại cảnh vừa rồi, mấy người vây quanh xem đoạn phát lại, phát hiện quả thực đã thăng hoa hơn ý định ban đầu rất nhiều.
"Hợp ý...Hợp ý...Giờ tôi mới hiểu ra sự thật...Thư tổng, thủ đoạn này thật cao tay."
"Lão Đường, ông tự mình lầm bầm gì đấy?"
"Hợp ý?" Trang Lăng nắm bắt được từ mấu chốt, bởi vì từ này Thư Bá Hành cũng đã nói với cậu rồi, cho nên cậu đặc biệt mẫn cảm.
Nhưng cậu không hiểu từ này có nghĩa là gì.
"Không, tôi chỉ nghĩ đến một tin tức không đáng chú ý từ nhiều năm trước, khi đó, ông Linner chưa phải là nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, nhưng ông ấy lại come out với người tình đã quen nhiều năm."
"Gì cơ? Còn có chuyện này?"
"Linnar là ai? Anh đang nói gì vậy?" Đạo diễn chỉ phụ trách trả tiền quay phim, không quan tâm đến những thứ khác, ông chỉ để ý đến những chuyện liên quan, chẳng hạn như thành phẩm chủ yếu là chiếu cho ai.
Nhưng biên kịch thì khác, họ cần hiểu tiền căn hậu quả để làm nền sáng tạo tạo ra những tác phẩm phù hợp hơn, cho nên không có gì ngạc nhiên khi Lộ Bình biết được điều này.
"Chuyện là vầy..." Thế là Lộ Bình nói chi tiết với đạo diễn những gì mình biết và công dụng thực tế của phim ngắn, đạo diễn nghe vậy thì gật đầu, sau đó cũng không nói gì.
"Cho nên, bây giờ chúng ta tiếp tục chứ?"
"Tiếp tục đi, tại sao không tiếp tục? Đừng đứng ngốc ở đó nữa, làm việc chăm chỉ, ngày mai nhiệm vụ sẽ nhẹ nhàng hơn."
Cuối cùng, với sự chung sức của cả nhóm ê-kíp, bốn cảnh của phim ngắn đã được quay xong, rốt cuộc chỉ còn lại một số cảnh quay và các khâu rời rạc cần ghép lại, đều sẽ hoàn thành vào ngày mai.
Lúc Trang Lăng bước ra khỏi rạp chiếu phim Bắc Kinh đã là 7 giờ tối, cậu thuộc dạng cuồng công việc điển hình, bận rộn thì không dừng lại được, giải quyết được một việc lớn sẽ nhiệt tình quên cả thời gian.
Đợi đến lúc nhìn đèn noen sáng lên mới nhớ ra, khốn thật! Cậu đã đáp ứng với Thư Bá Hành sẽ trở lại bệnh viện ăn cơm với hắn.
Nhưng bây giờ rõ ràng là đã lỡ mất thời gian rồi, cũng không biết người đó có chịu ngoan ngoãn ăn cơm một mình không nữa.
Nếu như vì mình mà hắn lại lỡ bữa tối rồi cảm thấy buồn nôn, thế thì Trang Lăng thật sự sẽ hối hận muốn chết.
Vậy là Trang Lăng cũng không tiện để ý đến hai người trợ lý, kêu họ bắt taxi trở về, còn mình thì vội vàng đến bãi đậu xe, lái xe đến bệnh viện..