Nhưng điều mà Trang Lăng không ngờ nhất là qua ngày hôm sau cậu đến bệnh viện đã vội vàng chạy ra ngoài hỏi quầy lễ tân, thì biết được sáng sớm nay Thư Bá Hành đã xuất viện.
Chuyện này khiến cậu tức giận, hôm qua hắn còn đau gần chết nằm trên giường không dậy nổi, vậy mà hôm nay hắn đã xuất viện rồi!
Không cần nghĩ cũng biết Thư Bá Hành đang ở đâu, cậu vừa ra khỏi bệnh viện đã vội vàng bắt taxi đến trụ sở Thư thị.
Lúc Trang Lăng đến đã có tuyết rơi nhẹ, không khí đột nhiên lạnh như băng, giờ nghĩ đến thân thể của Thư Bá Hành, sợ rằng hắn không chịu nổi, cậu cũng nhanh chóng chạy vào thang máy chuyên dụng, sau khi lao vào văn phòng mới thấy một người đàn ông nằm trên bàn, đầu vùi vào tay, tay phải buông xuống, không biết hắn đang ngủ hay là chóng mặt, không có tỉnh lại.
Cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy đủ lọ thuốc nằm rải rác trên bàn, còn có vài viên thuốc màu trắng vương vãi.
Trang Lăng sợ hãi bước đến, vươn tay sờ mặt hắn sau đó nhẹ nhàng gọi vài tiếng, nhưng không được đáp lại, cậu vừa lo lắng khoác vai đỡ hắn dậy, Thư Bá Hành khẽ nhúc nhích, cuối cùng cũng mở mắt ra.
"Trang Lăng? Sao cậu lại ở đây?" Hắn vừa tỉnh dậy nên đôi mắt có chút mờ mịt, nhìn hắn ướt át thế này tim Trang Lăng hơi loạn nhịp.
Cậu nhướng mày nói: "Nếu tôi không tới thì phải để anh tự hại chết mình hả?"
"Không liên quan gì đến cậu."
"Sao lại không liên quan? Thư Bá Hành, tôi biết anh rất giận tôi, nhưng cơ thể là của anh, anh còn mặc kệ không quan tâm thì làm sao hy vọng người khác quan tâm được?"
"...Ý của cậu là hôm nay tôi sa sút đến mức này đều do bản thân tự làm tự chịu sao? Khụ...Tôi hiểu rồi, cậu có thể đi." Thư Bá Hành rũ mắt xuống không nhìn cậu nữa, hoá ra tôi im lặng chờ đợi lâu như vậy cuối cùng thật sự vẫn đổi lại câu "Không quan tâm" như Châu Trình nói lúc trước, Trang Lăng, cậu mới là người nhẫn tâm nhất.
Tôi đã tung hành trên thương trường mười năm, nhưng cuối cùng vẫn kém người trước mặt mình.
Hắn đã thua, thất bại một cách thảm hại.
"Thư Bá Hành, tôi...Tôi không có ý đó! Tôi chỉ muốn anh nghỉ ngơi...Tôi..."
"Được rồi, cậu trở về trước đi." Thư Bá Hành lúc này mới ngồi dậy, ánh mắt khôi phục bình tĩnh sắc bén như trước, có chút lạnh nhạt.
"Anh..." Ngay khi Trang Lăng còn muốn nói gì đó, một tiếng gõ cửa có trình tự đột nhiên vang lên.
"Vào đi."
"Thư tổng, mấy quản lý đã đợi anh trong phòng họp, anh có muốn..."
"Tôi qua ngay." Thư Bá Hành cầm lấy áo vest trên tay vịn ghế đứng lên, nhưng bởi vì đứng dậy hơi khó khăn mà ánh mắt tối sầm lại, cơ thể lắc lư muốn ngã xuống.
Trang Lăng nhanh mắt nhìn thấy đưa tay giữ chặt, "Thư Bá Hành! Anh không sao chứ?"
Thư Bá Hành khép mắt ổn định lại, dứt khoát rút tay không chút lưu tình, đi về phía cửa.
Trang Lăng ở phía sau nhìn chăm chú bóng lưng hắn mới đột nhiên nghĩ tới mình phải đuổi theo, nhưng bị thư ký chặn lại cách đó ba bước.
"Tránh ra một bên đi."
"Mong Trang tiên sinh đừng làm khó chúng tôi."
"Là ai đang làm khó ai? Không thấy bộ dạng vừa nãy của sếp mình ra sao hả? Vẫn còn muốn để anh ta đi họp? Công ty của hắn chẳng lẽ chỉ có một mình hắn? Những kẻ giám sát kia để làm gì?"
"Trang tiên sinh thật biết nói đùa, cuộc họp này là do Thư tổng quyết định, không phải chuyện cấp dưới chúng tôi có thể can thiệp được.
Hơn nữa, chủ tịch trở nên như thế này không phải cũng nhờ Trang tiên sinh góp một phần sao?".