Linh Trì?Lục Lập Hành nhấn vào nút nhận.
Trong nháy mắt tiếp theo, hắn cảm giác được một không gian khác xuất hiện ở bên cạnh không gian balo.
Đó là một cái ao.
Nước trong ao rất trong suốt, ở giữa có vài đóa hoa sen nổi lên, trông rất đẹp mắt.
"Đây chính là Linh Trì sao?"Lục Lập Hành mỉm cười.
Về sau có cái này, liền không sợ dung dịch thực vật sinh trưởng không đủ dùng rồi.
Nửa ruộng khoai lang trong nhà còn chưa được tưới nước.
Đợi hai ngày nay rảnh rỗi, liền đi tưới.
Nghĩ tới đây, Lục Lập Hành lại mở túi gấm tin tức ra.
Lần này, lại là tin tức gì đây?"Thu hoạch khoai lang ở Lục gia thôn năm nay không tốt, do đường bị đóng, khiến một lượng lớn thôn dân chịu đói, trường tiểu học Lục gia thôn cũng bởi vì không mua được khoai lang, không cách nào cung cấp thức ăn cho bọn nhỏ, dẫn đến khai giảng bị trì hoãn, bị cấp trên phê bình.
"Khoai lang?Lương thực chính ở Lục gia thôn chủ yếu là khoai lang, lúa mì và ngô tự trồng.
Bởi vì là vùng núi, lúa mì và ngô của nhà nào cũng tươi tốt.
Khoai lang là một loại lương thực chống đói, đã trở thành món chính thay thế.
Bởi vì đường núi không dễ đi, học sinh tiểu học sống ở trong khuôn viên trường từ lớp ba.
Cơm sáng với cơm tối đều phải ở trường học ăn, tự mình cõng khoai lang lại đây đổi vé lương thực.
Trường học lại dùng khoai lang học sinh đưa tới đổi gạo và mì.
Đây là truyền thống từ trước đến giờ.
Năm nay, đường còn đang đóng, gạo và mì ở bên ngoài khẳng định không vào được.
Nếu như khoai lang cung cấp không đủ, quả thực rất dễ xảy ra vấn đề.
Lục Lập Hành nhớ đến những khoai lang không được tưới nước Linh Trì ở nhà mình quả thực vừa gầy lại nhỏ, căn bản không được.
Hắn sờ sờ cằm, suy tính mình có thể làm chút gì!.
Về đến nhà.
Cố Vãn Thanh đi ở phía trước, nhanh chóng mở cửa phòng bếp ra.
Trên đường đi, cô đã cẩn thận suy nghĩ một chút.
Bữa cơm mình làm cơm chỉ có đồ chay, quá đơn giản, còn nguội lạnh.
Không thể để cho Lục Lập Hành ăn.
Hôm nay Lục Lập Hành làm chuyện tốt, phải ăn đồ ăn ngon.
Cô nhanh chóng bí mật cất đồ ăn đã làm đi.
Nhưng mà, cô vừa mới bước vào cửa phòng bếp, chỉ thấy Lục Lập Hành vốn dĩ cách xa cô, đã nhanh chóng chạy vào trong trước cô.
"Vãn Thanh, anh nghe nói em làm cơm cho anh?""?"Cố Vãn Thanh giật mình: "Em ! "Cô muốn nói gì đó.
Nhưng Lục Lập Hành căn bản không cho cô cơ hội liền mở nắp nồi ra.
Trong nồi che kín non nửa chén rau xanh.
Bên cạnh, còn có hàng mì sợi, chưa được nấu chín.
Cố Vãn Thanh cảm thấy hổ thẹn khi nhớ tới bữa ăn thịnh soạn mà Lục Lập Hành đã tự mình làm mấy ngày nay.
Bản thân cô tiết kiệm quen rồi, trước đây chỉ ăn một bữa thịt một năm một lần.
Lúc nấu cơm, cô loay hoay một hồi vẫn là đem thịt để lại chỗ cũ.
Cô có chút lo lắng Lục Lập Hành không thích ăn.
"Lục, Lục Lập Hành, nếu không anh đợi một chút em làm một ít thịt cho anh ! ""Không cần!"Lục Lập Hành không chút do dự đem nắp nồi để ở bên cạnh.
Đem món ăn đổ ra, sau đó châm nước nhóm lửa.
"Anh thấy vắt mì em làm rất tốt, anh muốn ăn mì!"Lời này, nói là sự thật.
Kiếp trước, Lục Lập Hành sống một mình rất lộn xộn.
Bình thường đều là một bát mì sợi là xong việc.
Có thế ăn được vắt mì làm tay, đã là một chuyện rất là xa xỉ.
Huống hồ còn là Cố Vãn Thanh tự tay làm vắt mì.
"Nhưng, nhưng mà ! "Nhìn thấy cô gái nhỏ quá mức xoắn xuýt, Lục Lập Hành tiến lên xoa nhẹ tóc của cô:"Buổi tối chúng ta ăn thịt nhé? Em đã ăn mì chưa? Anh cũng nấu một ít cho em nhé?"Trong nháy mắt mặt của Cố Vãn Thanh đỏ lên:"Không, em không ăn.
""Ừm, vậy em nghỉ ngơi đi, đi thử giày xem thử có vừa chân không.
""Được! "Cố Vãn Thanh giống như là chạy trối chết.
Đi ra cửa bên ngoài, cô còn hít một hơi thật sâu.
Lục Lập Hành sao có thể tùy tiện như vậy?Mấu chốt là, cô ! hình như không có tức giận!Thậm chí cảm giác tim đập có chút nhanh.
Cô có phải là điên rồi hay không?Không đúng, nhất định là bởi vì mang thai em bé, tâm trạng không ổn định.
Cố Vãn Thanh an ủi chính mình.
Lúc này.
Lục Thiên Thiên đi ngang qua nghi ngờ hỏi:"Chị dâu, sao chị lại đỏ mặt vậy? Nhà bếp rất nóng sao?"Cố Vãn Thanh vừa nghe, vội vàng tiến lên bịt miệng Lục Thiên Thiên.
Đây chính là ở cửa phòng bếp nha!Để Lục Lập Hành nghe thấy được thì không tốt.
"Không, đừng nói nhảm, đi thôi Thiên Thiên, chúng ta đi thử giày đi ! "Cô một bên lôi kéo Lục Thiên Thiên rời đi, một bên nhìn về phía cửa phòng bếp.
May là Lục Lập Hành không nghe thấy.
Nếu không hắn đi ra hỏi cô, cô liền xong rồi!Lục Lập Hành ở trong phòng bếp vừa nấu mì vừa cười bất đắc dĩ.
Vợ mình vẫn là một cô gái nhỏ.
Động một chút là thẹn thùng.
Sợi mì giống như trong tưởng tượng của Lục Lập Hành.
------Dịch: MBMH Translate.