Trọng Sinh Làm Lão Bà Của Anh Ấy


Hơi thở nóng bỏng của Lục Cảnh Ngôn phả lên đỉnh đầu cô, Nhược Hi chỉ cảm thấy da đầu mình ngứa ran.

Anh thú nhận với cô một cách độc đoán và trìu mến đến mức khiến Nhược Hi không thể tiêu hoá được...
Anh yêu cô? Nhưng cô đã đau lòng vì tình yêu từ lâu rồi.

Nhược Hi không biết liệu rằng cô có còn sức để tiếp tục yêu nữa không?
Lục Cảnh Ngôn muốn cùng cô quay trở về nhưng Nhược Hi sợ gây nghi ngờ nên để ngày mai thì anh hẵng quay lại.
—————
Vào lúc này, cô cảm thấy rất có lỗi.
“Mẹ, người không nên cả ngày nghĩ ngợi lung tung.

Chúng con đều lớn cả rồi, cư nhiệ sẽ biết chăm sóc bản thân.

Anh hai cũng bởi vì quá bận rộn nên mới không có trở về.”
Mộ Thanh Tình gật đầu đồng ý.


Con của bà đương nhiên là tốt rồi, chỉ là sự quan tâm của bản năng một người mẹ khiến bà hơi lo lắng mà thôi.

Bà trở lại phòng bếp bưng ra một bát cháo tổ yến đến đặt trước mặt Nhược Hi.
“An An ở bên ngoài quay chắc cũng vất vả lắm, lại phơi nắng phơi gió, bây giờ phải ăn bù mới được.

Đây là món ta nấu cho con.”
Cháo yến xào còn bốc khói nghi ngút.

Bát cháo chứa đựng đầy sự yêu thương của một người mẹ khiến cô không khỏi cảm thấy chua xót sống mũi.

Nhược Hi ngồi xuống và uống từng ngụm.

Xong xuôi, Mộ Thanh Tình định đem chúng đi rửa dọn nhưng lại bắt gặp thím Trần từ trong bếp đi ra.
“Thưa phu nhân, thưa tiểu thư, hai người nên nghỉ ngơi đi ạ!”
Thím Trần cất cái bát đi và lại vào bếp, Nhược Hi và Mộ Thanh Tình nói lời chúc ngủ ngon với nhau rồi lên lầu.

Khi về đến phòng, cô tỏ ra thận trọng, luôn nghĩ rằng Abun sẽ xuất hiện.
Cô bật đèn, quả nhiên Abun đang ở đây.

Nó nằm uể oải trên chiếc giường êm ái, khi thấy cô bước vào nó không đứng dậy mà chỉ vẫy đuôi như thể tượng trưng cho lời chào.

Nhược Hi ngồi cạnh Abun và bắt đầu nghe nó nói:
“Lâm Nhược Hi, chúc mừng cô đã lấy được nhân sâm ngàn năm tuổi.

Từ ngày mai trở đi, cô mỗi đêm đều phải pha trà nhân sâm cho Mộ Thanh Tình.

Sau chín mươi tám ngày bà ấy sẽ khỏi bệnh.

Đến lúc đó cô có thể biết thêm tin tức về mẹ ruột của mình.”

Nghe vậy trên mặt cô lộ ra vẻ vui mừng, Nhược Hi cười nói:
“Dù có tin tức của mẹ tôi hay không, tôi cũng hi vọng dì Mộ sẽ sớm lấy được tỉnh táo trở lại.”
Mặc dù những ngày ở bên Mộ Thanh Tình không dài nhưng Nhược Hi thật sự rất thích bà ấy và tự nhiên hi vọng rằng Mộ Thanh tình sẽ bình thường như xưa và khoẻ mạnh hơn.

Sau khi nghe những lời của cô, Abun nheo mắt lại và bước đến và cọ vào người Nhược Hi.
“Lâm Nhược Hi, còn có một chuyện muốn nói với cô.

Bộ phim mới của đạo diễn Vương Gia Vệ thiếu một người vào vai tiểu yêu tinh thuần khiết, ngày kia sẽ mở Casting, cô nên chuẩn bị thật tốt và cố gắng hết sức để dành được vai diễn này.”
Đạo diễn Vương Gia Vệ? Đây là người được săn đón nhất trong làng giải trí.

Những vở diễn của ông không bao giờ nặng về tình cảm cá nhân mà điều ông coi trọng là sự phù hợp của từng vai diễn.

Hai mắt Nhược Hi loé sáng, cô gật đầu, tự tin nói:
“Đừng lo lắng, vai diễn này nhất định sẽ thuộc về ta.”
Nhược Hi có vẻ ngoài trong sáng và ngây thơ, cô cũng rất tự tin vào khả năng diễn xuất của mình.
“Chà, tôi cũng rất xem trọng cô.

Mà này, lần trước cô chết đuối quả thực đó là vụ dàn dựng gϊếŧ người, như lần này là việc của ‘Hiệp hội sát thủ’, kẻ đứng sâu đều ẩn sâu, sau này cô nên cẩn thận hơn.”
Trước đây Abun không giải thích vì không muốn tạo áp lực quá lớn cho cô nhưng bây giờ bọn chúng đã bắt đầy hành động, Nhược Hi phải cảnh giác để đề phòng cho mọi trường hợp.

Khi nhắc đến “Hiệp hội sát thủ”, cô nghĩ ngay đến người được mệnh danh là ác quỷ - Đào Lão San.

“Abun, ngươi gϊếŧ Đào Lão San và những tên sát thủ kia sao?”
Nghe đến đây, Abun giật bắn mình.
“Nhược Hi, cô đừng đổ oan cho tôi.

Người đứng đằng sau chính là muốn gϊếŧ người diệt khẩu mà loại chuyện như này tôi chưa từng làm.”
Tất nhiên cô biết đó không phải là Abun nhưng cô sợ trực tiếp hoti thì Abun sẽ không nói nên Nhược Hi đành dùng phép khích tướng.

Nhìn vẻ ranh mãnh trong mắt cô, Abun nhận ra rằng mình đã bị lừa.
“Nhược Hi cô thật xấu xa, vậy mà dám nói dối tôi...”
“Abun, đó chỉ là câu cửa miệng.

Ngươi nói dối ta nhiều như vậy ta cũng đâu có tức giận.”
“Tôi đã lừa dối cô điều gì?”
Biết được Abun đang cố ý giả ngu, Nhược Hi trợn to hai mắt, hung tợn nói:
“Ngươi dám nói ngươi không biết Lục Cảnh Ngôn giả mạo Lục Vũ?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận